Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4307: Ngươi chỉ xứng đi chết

Thiên Quỷ Vương nghe những người này nói, không khỏi cảm thấy có chút bực bội: “Tất cả im miệng cho ta. Bổn vương lười nghe các ngươi nói nhảm. Lần này độ kiếp, hoặc thành công, hoặc chết.”
“Nếu thành công, ta sẽ phi thăng Chân Tiên giới, còn sợ Chí tôn nào nữa.”
“Nếu ta thất bại, vậy thì chết thôi, lại càng không cần phải sợ.”
“Về phần tộc nhân, bọn họ sống hay chết liên quan gì đến ta.”
“Hơn nữa, nếu ta thất bại, người trong tử giới đều phải chôn cùng. Đến lúc đó, ai biết là ta làm chứ?”
Nghe xong, đám trưởng lão không còn lời gì để nói. Thiên Quỷ Vương hiển nhiên đã sớm chuẩn bị xong hết thảy.
Tuy nhiên, trong lòng bọn họ vẫn còn một nghi ngờ, Thiên Quỷ Vương chuẩn bị mọi thứ bên trong Dẫn Kiếp thần cung, vì sao không có ai phát hiện?
Tượng ma vương to lớn như thế cũng không thể làm trong một hai ngày.
“Có phải các ngươi cảm thấy rất kỳ lạ vì sao không có ai phát hiện được bố trí của ta?” Thân hình Thiên Quỷ Vương nổi lên hắc quang quỷ dị, không ngừng hấp thu năng lượng người trên hai bàn tay, nhưng ngoài miệng vẫn không ngừng nói: “Ta đương nhiên có đồng bọn. Đồng bọn thứ nhất chính là Khôi Thủ trưởng lão. Không có hắn, việc ta làm đã sớm bị Tiên Luật Ti phát hiện rồi.”
“Cái gì? Khôi Thủ trưởng lão cùng một bọn với ngươi?”
Đám trưởng lão kia vạn lần không nghĩ đến thủ vệ phụ trách Dẫn Kiếp thần cung lại là nội ứng của Thiên Quỷ Vương: “Khôi Thủ, vì sao ngươi phản bội hội trưởng lão, làm chó cho Thiên Quỷ Vương vậy?”
Giữa không trung, một mặt người to lớn hiện ra, lộ ra nụ cười giễu cợt: “Ta xưa nay không làm việc cho Thiên Quỷ Vương, mà là vì Hỗn Độn Ma Vương có thể quay về nhân gian.”
“Hẳn ngươi là…” Cực Tinh Tiên Ông lập tức lấy lại tinh thần, kinh ngạc nói: “Ngươi mới là gian tế do tà ma phái đến.”
“Ha ha.” Khôi Thủ trưởng lão khẽ cười một tiếng: “Cho dù bây giờ ngươi biết cũng vô ích.”
“Hỗn Độn Ma Vương đã sớm bị chôn vùi mấy vạn năm, làm sao có thể quay về nhân gian?” Trường Mi Lão Tiên hừ lạnh: “Các ngươi đã tính toán sai rồi.”
Khôi Thủ trưởng lão cười hắc hắc, dường như đã sớm có chuẩn bị đối với vấn đề này: “Bản tướng Hỗn Độn Ma Vương xác thực đã sớm bị chôn vùi, nhưng hắn đã chuyển thế hơn hai vạn năm trước, đồng thời cũng đã xuất hiện qua.”
“Ngươi nói là Dạ Đế?” Con ngươi Cực Tinh Tiên Ông co rụt lại, có chút kinh ngạc nói: “Các ngươi muốn phục sinh Dạ Đế?”
“Dạ Đế chưa chắc đã chết.”
Thiên Quỷ Vương lắc đầu, nghiêm túc đính chính: “Ta chỉ mượn dùng con đường của hắn năm đó để độ kiếp phi thăng. Nếu hắn không chết, tất nhiên sẽ bị dẫn ra.”
“Các ngươi đúng là điên.” Trường Mi Lão Tiên cau mày: “Các ngươi có biết năm đó Dạ Đế đã phạm vào ác nghiệt gì ở liên minh tu tiên hay không? Nếu hắn bị dẫn ra, tuyệt đối sẽ dẫn phát một hạo kiếp rất lớn.”
Thiên Quỷ Vương nhún vai, khinh thường nói: “Điều này chẳng liên quan gì đến ta. Nếu hắn xuất hiện, khi đó ta đã ở Chân Tiên giới. Nếu không xuất hiện, ta và các ngươi đều bị thiên kiếp đánh chết rồi.”
“Ngươi đúng là vô sỉ không ai bằng.” Cực Tinh Tiên Ông không cách nào tán đồng quan niệm này: “Vì tư lợi thì không nói, cho dù mình chết, lại còn muốn đẩy tai họa còn sót lại cho người khác.”
“Tùy ngươi muốn nói thế nào thì nói.”
Thiên Quỷ Vương ngạo nghễ, một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, chậm rãi thở ra một hơi: “Đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.”
Ông ta ngẩng đầu nhìn Khôi Thủ trưởng lão: “Có thể bắt đầu rồi.”
Khôi Thủ trưởng lão bỗng dưng há miệng, phun ra một luồng chất lỏng màu đỏ như máu, một mùi tanh xông vào mũi.
Máu chảy cuồn cuộn, ngưng tụ thành một quả cầu giữa không trung, giống như một mặt trời màu đỏ.
Thiên Quỷ Vương ngước mắt nhìn quả cầu màu đỏ, tâm trạng càng lúc càng hưng phấn, hấp thu năng lượng trên người người khác cũng càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhiều.
Đám trưởng lão đó có thể dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được gầy gò xuống.
Chu Cửu Thần công lực hơi yếu đã nằm rạp xuống đất, khí tức trở nên yếu ớt.
Nhưng hắn lo lắng nhất chính là Hạ Thiên và Phù Diêu Tiên Tử: “Hạ Thiên và Tần tiên tử, bọn họ không sao chứ?”
“Dữ nhiều lành ít.” Cực Tinh Tiên Ông lắc đầu không thôi: “Những người như chúng ta, chỉ sợ cũng khó thoát khỏi cái chết.”
Những trưởng lão còn lại hiển nhiên cũng bị dây leo màu đen quỷ dị trói buộc càng lúc càng chặt. Kiếp lực, huyết khí, linh hồn bên trong cơ thể đã bị Thiên Quỷ Vương hấp thu hơn phân nửa, hiển nhiên không thể phản kháng.
Cơ thể Thiên Quỷ Vương dần dần bành trướng, toàn thân cao thấp hiện lên một quang trạch thần diệu.
“Kiếp khởi.”
Bỗng dưng, ông ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, quát to: “Tới đi, hôm nay Thiên Quỷ Vương sẽ phá thiên kiếp, phi thăng Chân Tiên giới.”
Lúc này, bên trên vân tiêu bỗng dưng ngưng tụ lôi vân cuồn cuộn, nặng nề như một khối sắt.
Một khí thế khó nói nên lời như triều dâng, quét sạch bốn phương tám hướng.
Xoẹt.
Lôi ý bên trong tầng mây còn sót lại một luồng, bổ thẳng vào người Thiên Quỷ Vương.
Bên trong kiếp lôi ẩn chứa uy lực vô tận, trải qua dây leo vô tận, phân tán đến người kiếp nô.
“A!”
Đám trưởng lão bị trói phát ra tiếng kêu thảm thiết, đau đến không thể khống chế được.
“Lôi kiếp, duy nhất một lần là đủ, không cần từng nhóm.”
Thiên Quỷ Vương đưa tay phóng ra một luồng hắc quang, trực trùng vân tiêu.
Quả nhiên, bên trên vân tiêu giống như mở cống vỡ đê.
Tất cả lôi điện đều ngưng lại, biến thành một quả cầu kiếp lôi to bằng một tinh cầu, chậm rãi rơi xuống.
Ánh mắt của đám trưởng lão lộ ra vẻ kinh hãi. Bọn họ cũng đã từng vượt qua thiên kiếp, nhưng đều tiến hành phân lượt, ngắn ít nhất cũng phải bảy ngày bảy đêm, dài thì thậm chí chia thành mấy năm.
Thiên Quỷ Vương đúng là phát rồ.
Ông ta muốn một lần duy nhất độ xong lôi kiếp. Đây thật sự là biến thái đến cực điểm. Cho dù tự tìm đường chết cũng không phải kiểu chết như vậy.
Đáng tiếc, các trưởng lão đều là thịt cá trên dao thớt, chỉ có thể mặc cho người ta bài bố, tiếp nhận đa số tổn thương thay Thiên Quỷ Vương.
Đúng vào lúc này, một giọng nói lười biếng vang lên: “Ngươi không độ được kiếp đâu. Ngươi không xứng độ kiếp, ngươi chỉ xứng đi chết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận