Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3338: Đáng tiếc ta không thích

Đây là một thế giới vỡ vụn.
Sau khi Hạ Thiên tiến vào nơi này, đập vào mắt đầu tiên chính là tàn phiến vô tận nổi lơ lửng giữa không trung.
Tất cả mọi thứ, thậm chí bao gồm bản thân không gian đều nát, tán, không hoàn chỉnh.
Đương nhiên, sau khi hắn bước vào nơi này, cơ thể cũng không tự chủ được chia thành vô số mảnh vỡ, nằm rải rác giữa các mảnh vỡ không gian khác nhau.
“Có chút thú vị.” Ánh mắt gần trong gang tấc của Hạ Thiên lộ ra ý cười nhàn nhạt, mấy mảnh vỡ của cái miệng phân tán bên trong không gian cùng nhau phát ra một câu cảm thán: “Có thể cắt không gian thành nhiều mảnh như vậy cũng là một tài năng, đáng tiếc ta không thích cảm giác đó.”
“Nếu không thích thì sao, ngươi có cách giải quyết không?” Giọng nói khàn khàn vang lên từ bốn phương tám hướng, rót vào hai lỗ tai đã vỡ thành năm sáu mảnh của Hạ Thiên.
“Với trình độ này, không có gì là không thể giải quyết.” Hạ Thiên cười khẩy, ngón tay đang tản mát hơi ngoắc ngoắc, mấy trăm mảnh vỡ không gian dùng tốc độ cực nhanh bay đến trước đầu và con mắt.
Những mảnh vỡ giống như ghép hình, dùng tốc độ cực nhanh hợp thành một không gian tương đối hoàn chỉnh, là một Hạ Thiên hoàn chỉnh.
Đây là một căn phòng hẻo lánh, Hạ Thiên đang đứng bên trong căn phòng này.
Sự giễu cợt vốn có trong mắt, bởi vì gương mặt đã hoàn chỉnh lại càng trở nên càng thêm khinh thường, không hề che giấu chút nào.
“Ánh mắt thật khiến người ta phải chán ghét.” âm thanh khàn khàn không vui nói: “Ta không ngại nói cho ngươi biết, trong khu vực này có chín trăm chín mươi chín vạn mảnh vỡ không gian. Nếu ngươi muốn rời khỏi nơi này, ngươi nhất định phải ghép lại toàn bộ mảnh vỡ ở đây. Đương nhiên, ngươi nhất định phải ghép cho đúng, chỉ cần có một lỗ hổng, ngươi sẽ bị không gian phong bạo thổi vào thâm uyên vô cùng vô tận, vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi.”
“Nói chi cho lắm, đây không phải chỉ là một trò ghép hình đơn giản sao?” Gương mặt Hạ Thiên hiện lên sự khinh thường: “Loại trò chơi này, trước đây vợ tiểu yêu tinh đặc biệt rất thích chơi, hơn nữa còn khó hơn của ngươi nhiều.”
“Có phải lỗ tai của ngươi nghe không rõ hay không?” âm thanh khàn khàn kia nhấn mạnh: “Nơi này có chín trăm chín mươi chín vạn khối, đơn vị là vạn, hơn nữa còn là mảnh vỡ không gian, chứ không phải ghép hình gì đó. Nếu ghép sai, ngươi sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng. Không chỉ ngươi chết, tất cả sinh mệnh trong không gian này cũng sẽ chôn cùng ngươi.”
“Nổ lợi hại thật.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, có chút khó chịu nói: “Vừa rồi ta còn cảm thấy thú vị, đáng tiếc kiểu nói này của ngươi khiến cho nó không còn vui nữa, cũng chẳng thú vị nữa.”
Âm thanh khàn khàn kia lạnh lùng nói: “Chờ ngươi bị không gian phong bạo thổi chết, hy vọng ngươi đừng có hối hận. Còn nữa, bổn quân lâu rồi không có tận hứng chơi cái gì, cho nên lần này ta nhất định phải chơi cho đã ghiền. Tiểu tử, ngươi đợi sống không bằng chết đi.”
“Chơi đủ chưa?” Hạ Thiên cười lạnh một tiếng, lấy ra Định Hải Thần Châm điểm một châm vào hư không.
Bỗng nhiên, toàn bộ khu vực hiện lên một vòng xoáy.
Vô số mảnh vỡ không gian giống như thủy triều nhanh chóng chuyển động bên trong vòng xoáy, đồng thời dùng tốc độ cực nhanh ghép lại.
Chưa đến mười giây ngắn ngủi, vòng xoáy chậm rãi ngừng lại, Hạ Thiên cũng thu lại Định Hải Thần Châm.
Khu vực này đã hợp thành một chỉnh thể, trong đình viện phương viên mười dặm có một gian nhà gỗ khá đơn sơ.
Hạ Thiên đang đứng bên trong gian nhà gỗ đó.
Lúc này, trong phòng có thêm một nam nhân xa lạ.
“Vừa nãy ngươi mới nói ai chờ sống không bằng chết vậy?” Hạ Thiên mỉm cười nhìn nam nhân xa lạ, giọng nói hài hước hỏi ngược lại.
Nụ cười trào phúng trên gương mặt nam nhân xa lạ được thu liễm sạch sẽ, ánh mắt hiện lên sự kinh hoàng và sợ hãi.
“Cái này, cái này…” Hắn ta hiển nhiên không nghĩ đến Hạ Thiên có thể ghép lại một cách hoàn chỉnh chín trăm chín mươi chín vạn mảnh vỡ không gian trong mười giây: “Điều này sao có thể? Rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào?”
“Ngươi cần chi quan tâm.” Hạ Thiên nhếch miệng, một cước đạp bay người này: “Cút sang một bên.”
Nam nhân xa lạ kia bay rớt ra ngoài mấy trăm mét nhưng rất nhanh hắn ta đã ngưng lại thân hình, vô số ánh sáng tinh mịn màu đỏ nhạt từ trong lòng bàn tay hắn ta bay ra ngoài.
“Tiểu tử, đừng tưởng rằng ngươi ghép lại được không gian thì ngươi thắng được bổn quân.” Nét kinh sợ trên mặt nam nhân xa lạ đã thu lại, bắt đầu nhìn thẳng Hạ Thiên: “Đám người ngoại giới các ngươi đều coi người nội giới như cá đường, mặc cho các ngươi đoạt lấy. Bổn quân đã muốn chỉnh chết các ngươi, để các ngươi biết được cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên.”
“Nếu ngươi đã biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, ngươi sẽ không bị vây trong tàn cảnh này không ra được.” Hạ Thiên nói.
Lời nói tuyệt không nặng nhưng tính sỉ nhục lại cực mạnh.
“Tiểu tử, ta muốn chém ngươi thành muôn mảnh.” Nam nhân xa lạ quả nhiên nổi bão, giận tím mặt, tia sáng màu đỏ trong tay mãnh liệt bắn ra, trong nháy mắt đã chém đình viện và gian nhà gỗ thành vô số mảnh vỡ.
Hạ Thiên đứng im không nhúc nhích, mặc cho ánh sáng nhạt màu đỏ rơi đầy người của mình.
“Nát cho ta.” Nam nhân xa lạ nhe răng cười một tiếng, hai tay đột nhiên dùng sức xoắn một cái, gian phòng mà Hạ Thiên đang đứng lập tức bị xoắn thành mảnh vụn.
Đáng tiếc, Hạ Thiên vẫn lông tóc không thương như cũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận