Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3743: Ta chẳng hứng thú làm quen với tên ngu ngốc đó

Người kia cũng quay lại: “Đúng thế, tại sao bọn họ lại xuống được đây, hơn nữa còn nhanh hơn chúng ta? Chúng ta ngồi ròng rọc đặc chế xuống đây, bọn họ không có khả năng nhanh hơn chúng ta mới đúng chứ?”
“Chúng ta nhảy xuống, đương nhiên nhanh hơn các ngươi rồi.” Trịnh Tự Kỳ đáp.
“Nhảy xuống?” Nam nhân cao lớn cười một tiếng, tay đặt lên cán đao bên hông: ‘Ngươi cho rằng chúng ta là đồ ngốc sao? Khối hoành thạch này cách bên trên ít nhất một ngàn mét, còn có hàn phong lãnh tuyết lạnh thấu xương. Các ngươi thật sự nhảy xuống, sớm đã bị tan xương nát thịt rồi.”
Trịnh Tự Kỳ gật đầu, sau đó cười nói: ‘Nếu tình huống bình thường, kết quả nhất định giống như ngươi đã nói. Đáng tiếc, chúng ta vẫn còn sống tốt.”
“Các ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại xuống đây?” Nam nhân cao lớn rút đao ra khỏi vỏ, đặt ngang cổ Trịnh Tự Kỳ: “Trước kia ta có thể thả các ngươi một ngựa, nhưng bây giờ các ngươi tự tiện xông vào cấm địa, nếu không thành thật khai báo, các ngươi đừng trách Vạn mỗ ta không khách sáo.”
Trịnh Tự Kỳ hàm hồ nói: “Thôi đi, lại là cấm địa phái Tuyết Sơn? Phái Tuyết Sơn các ngươi lấy đâu ra nhiều cấm địa đến như thế.”
“Sao?” Nam nhân cao lớn nghe xong, lông mày cau lại, đao trong tay dùng lực đè Trịnh Tự Kỳ quỳ xuống: “Ta cũng không có nói ta là người của phái Tuyết Sơn. Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại biết phái Tuyết Sơn?”
Trước kia, Trịnh Tự Kỳ đã từng luyện khí, đáng tiếc về sau bị phế căn cơ, lúc này ông ta cũng chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, hoàn toàn không thể chịu được đại lực. Ông ta kêu lên một tiếng đau đớn, đầu gối muốn quỵ xuống.
“Các ngươi đúng là phiền phức.” Hạ Thiên khó chịu nói: “Ngươi có thể cút sang một bên hay không, đừng ở đây ảnh hưởng ta.”
Tiếng quát này khiến cho cường độ của nam nhân cao lớn bị giảm xuống.
Quả nhiên Hạ thần y lợi hại hơn.
Trịnh Tự Kỳ cuồng hỉ, chậm rãi đứng lên, bất mãn nói với nam nhân cao lớn: “Ta chỉ là ông chủ của một quán nướng, đến hái tuyết hầu tử. Ngươi sẽ không nói đám tuyết hầu tử này cũng là tài sản riêng của các ngươi đấy nhé.”
“Muốn hái tuyết hầu tử, đi lên phạm vi năm trăm mét đủ cho ngươi hái.” Nam nhân cao lớn hiển nhiên không tin lời nói của Trịnh Tự Kỳ. Hắn ta ra lệnh cho những người còn lại: “Ba người này không rõ lai lịch, ý đồ bất thiện, trước bắt lại rồi nói sau.”
Đám người kia lập tức rút trường đao, tiến lên bao vây ba người Hạ Thiên.
“Chúng ta xuống đây chỉ muốn điều tra nguồn gốc của tuyết hầu tử mà thôi.” Dương San lên tiếng giải thích.
Nam nhân cao lớn hừ lạnh một tiếng: “Thế thì lại càng không thể lưu các ngươi.”
Hạ Thiên nhếch miệng, có chút không kiên nhẫn: “Muốn ra tay thì nhanh một chút, đừng có giày vò như vậy mãi.”
“Giết.” Nam nhân cao lớn do dự một chút, cuối cùng quát lạnh một tiếng.
Những người kia nghe được mệnh lệnh, lập tức phối hợp ăn ý. Mấy thanh trường đao sáng như tuyết giao thoa chồng chất, dệt thành đao ảnh, dùng tốc độ cực nhanh chém về phía ba người Hạ Thiên.
“Mẹ kiếp, đúng là làm thật.” Trịnh Tự Kỳ cảm giác trên mặt phát lạnh, có hai thanh đao đang phân biệt chém vào cổ họng và tim ông ta.
“A!”
Một tiếng kêu sợ hãi, một bóng người bay thẳng lên giống như một mũi tên rời cung, trong nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung.
“Lão tam.” Có người kinh hô lên.
“A, a, a!”
Lại có ba người giống như đạn pháo bay ra ngoài.
Cuối cùng, trên hoành thạch chỉ còn lại ba người Hạ Thiên và nam nhân cao lớn kia.
“Ngươi, các ngươi rốt cuộc là ai?” Nam nhân cao lớn cầm chặt trường đao nhưng biểu hiện đã có chút luống cuống, bị dọa đến cà lăm: “Chẳng lẽ là đạo hữu trên núi? Tại hạ Vạn Hướng Phong, thân phận bên ngoài là người hái nấm của tập đoàn Lăng Tiêu, nhưng thật ra lại là đệ tử ký danh của phái Tuyết Sơn. Không biết ba vị xưng hô như thế nào?”
“Không cần nói lời khách sáo như vậy.” Trịnh Tự Kỳ lạnh lùng nói: “Ngươi muốn moi tên của chúng ta, sau đó thông báo cho người của phái Tuyết Sơn đến giết chúng ta?”
Nam nhân cao lớn vội lắc đầu: “Dĩ nhiên không phải rồi. Nếu ba vị thật sự là đạo hữu, chưởng môn chúng ta vạn phần hoan nghênh. Các ngươi muốn biết cái gì, chỉ cần bái phỏng lão nhân gia ông, tuyệt đối sẽ có được câu trả lời, không cần đến đây điều tra.”
“Ta chẳng có hứng thú làm quen với tên ngu ngốc đó.” Hạ Thiên ngáp một cái: “Ta giữ lại ngươi chỉ vì ngươi nhất định biết một chút gì đó, có thể bớt cho ta thời gian tìm kiếm, sớm trở về xử lý chuyện khác với vợ Tiểu Tiểu Dương.”
Nam nhân cao lớn không dám nhận lời, chỉ nói: ‘Ta là đệ tử ký danh của phái Tuyết Sơn, cái gì cũng không biết… A!”
Hạ Thiên lười nghe, một cước đạp thẳng hắn ta xuống dưới.
“Đạp hay lắm.” Trịnh Tự Kỳ nhìn thấy, nhịn không được vỗ tay cười ha hả. Ông ta rất thích nhìn người của phái Tuyết Sơn bị ăn thiệt.
“Cười cái gì? Ngươi cũng xuống dưới đi.” Hạ Thiên lại một cước đá vào mông Trịnh Tự Kỳ, sau đó nói với Dương San: “Vợ Tiểu Tiểu Dương, chúng ta cũng xuống luôn đi.”
Dương San mỉm cười gật đầu.

Cùng lúc đó, phái Tuyết Sơn, Lăng Tiêu điện.
Có người mở to mắt, kinh sợ nói: “Lại có người xông vào Ẩn Nguyệt Câu. Nếu ở đó bị phát hiện, hậu quả khó mà lường được.”
“Người đâu.” Người này quát một tiếng chói tai: “Lập tức phái người đến Ẩn Nguyệt Câu. Nếu phát hiện có người ngoài, lập tức trảm… mang đến gặp ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận