Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4323: Còn cười, ta đánh ngươi

Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, thuận miệng nói: “Ta tên Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.”
“Hạ Thiên?”
Dạ Mộng Bạch đọc một lần, sau đó vỗ tay: “Tên này có vẻ rất bình thường, chỗ của chúng ta có thể nắm được một bó to. Tuy nhiên, vì sao khi ngươi nói ra, khí thế lại như hồng? Giống như ngươi thật sự là thiên hạ đệ nhất vậy?”
“Không phải giống như, mà ta thật sự là đệ nhất thiên hạ.” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Hơn nữa, mặc kệ là phương diện gì, ta cũng đều là thiên hạ đệ nhất.”
“Lợi hại như vậy thật sao?” Dạ Mộng Bạch mỉm cười, cây sáo trong tay chuyển động đánh về phía đầu Hạ Thiên.
Bành.
Hạ Thiên một quyền đánh thẳng vào ngực Dạ Mộng Bạch.
Ôi!
Dạ Mộng Bạch bị đau, liền lùi lại hai ba bước, một lúc lâu sau mới nói: “Quyền pháp của ngươi thuộc môn phái nào vậy? Tại sao tốc độ lại nhanh như thế? Ta không hề phát hiện ra trước đó.”
“Ta chẳng có môn phái nào cả, đây cũng không phải quyền pháp, chỉ là nắm đấm bình thường.”
Hạ Thiên cũng cảm thấy có chỗ kỳ quái. Nắm đấm của hắn đúng là không thể nhanh như vậy, nhưng một suy nghĩ chợt lóe lên, rất nhanh hắn đã hiểu ra, khả năng đối phương quá cùi bắp mà thôi.
“Nắm đấm bình thường mà đã lợi hại như vậy rồi, ngươi thật sự có khả năng là đệ nhất thiên hạ.”
Dạ Mộng Bạch vuốt vuốt cái bụng, rất nhanh lại cười: “Gọi ngươi một tiếng đại ca cũng không lỗ. Ta mới đến, đang muốn thỉnh giáo một chút. Hạ Thiên đại ca, tiếp theo chúng ta nên làm cái gì?”
Hạ Thiên thản nhiên đáp: “Ta còn phải đi tìm vợ của mình. Về phần ngươi muốn làm cái gì thì phải hỏi chính ngươi, ta cũng không phải cha ngươi, chẳng liên quan gì đến ta.”
“Vợ của ngươi?” Dạ Mộng Bạch có chút ngoài ý muốn: “Ý của Hạ huynh là, ngươi cùng với đạo lữ của ngươi phi thăng đến Chân Tiên, à không, đến liên minh tu tiên?” “Đến chứ phi thăng cái gì.” Hạ Thiên tùy ý đáp: “Vừa rồi ta cùng với một Đại chí tôn đánh nhau, còn chưa đánh xong đã bị một luồng khí tức màu đen truyền tống đến đây. Cho nên, ta phải tìm vợ Phù Diêu của mình trước, sau đó xử lý cái tên Đại chí tôn kia, rồi tìm nơi phát ra luồng khí tức màu đen đó, xem ai đã giở trò quỷ.”
Dạ Mộng Bạch nghe đến hồ đồ, hoàn toàn không biết Hạ Thiên đang nói cái gì.
Tuy nhiên, hắn vẫn nhạy bén nhận ra mấy từ quan trọng.
“Đại chí tôn?”
Dạ Mộng Bạch kinh ngạc không thôi: “Ngươi và Đại chí tôn của liên minh tu tiên đánh nhau, thật hay giả vậy?”
“Lừa ngươi thì có cơm ăn sao?” Hạ Thiên hời hợt hỏi lại.
“Cũng đúng, nhưng ngươi nói như vậy thật sự có chút khiến cho người ta khó có thể tin.” Dạ Mộng Bạch lắc đầu, lập tức giải thích: “Dù sao tám vạn năm trước Đại chí tôn đã là Chuẩn tiên cửu kiếp, có danh xưng Thần Hoàng ở liên minh tu tiên. Nghe đồn ông ta đã sớm là Chân Tiên, chỉ là tận lực áp chế tu vi của mình, cho nên mới còn ở lại đây.”
Hạ Thiên nghi hoặc: “Khoan đã, Đại chí tôn mà ngươi nói là ai?”
“Gần tám vạn năm qua, liên minh tu tiên không phải chỉ có một vị Đại chí tôn thôi sao?”
Dạ Mộng Bạch cũng cảm thấy kinh ngạc, nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Đó chính là Hiển Thánh Đại chí tôn, tên tục là Tiêu Hoàng Cực, danh xưng Thần Hoàng.”
“Tiêu Hoàng Cực?” Hạ Thiên lắc đầu: “Chưa từng nghe nói qua.”
“Vậy Đại chí tôn mà ngươi nói là ai?” Dạ Mộng Bạch sửng sốt, thuận miệng hỏi.
Hạ Thiên đáp: “Gọi là Quảng Lực Đại chí tôn Hạ Vô Kỵ.”
“Hạ Vô Kỵ?” Dạ Mộng Bạch sửng sốt, sau đó phình bụng cười to: “Ha ha ha, buồn cười chết đi được.”
“Cười nữa, ta đánh ngươi đấy.” Hạ Thiên trừng mắt nhìn hắn: “Có gì đáng cười đâu.” Dạ Mộng Bạch cố nén cười, lau nước mắt giải thích: “Hạ Vô Kỵ mà ngươi nói, có thể là tiểu hòa thượng Quảng Lực của Kim Cương tự đến từ Già Long Giới. Đó là một người bạn của ta, hắn đang ở trong doanh địa cách đây không xa.”
“Bạn của ngươi?” Hạ Thiên gật đầu, xác thực không sai.
Hạ Vô Kỵ đã từng nói, hắn và Dạ Đế quen biết nhau trong tàn khư Chân Tiên, sau đó phát hiện rất nhiều di vật của Chân Tiên. Thư tạ, ngọc giản thuộc về Dạ Đế, đan dược pháp bảo thuộc về ông ta.
Nhưng rất nhanh Hạ Thiên lại phát hiện có chút không đúng.
Hắn vừa cùng với Hạ Vô Kỵ đánh một trận, sau đó bị khí tức màu đen dẫn đến đây.
Trừ phi khí tức màu đen cũng mang Hạ Vô Kỵ đến, bằng không, thật sự không khớp.
Hơn nữa, không phải nói Dạ Đế đã sớm bị người liên minh tu tiên liên hợp xử lý sao? Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi, Hạ Thiên lập tức có một suy đoán, chẳng lẽ hắn đang xuyên qua hai vạn năm trước?
“Này, Hạ huynh, ngươi thế nào?” Dạ Mộng Bạch thấy Hạ Thiên đứng xuất thần tại chỗ, không khỏi kêu hắn vài tiếng: “Ngươi không sao chứ?”
Hạ Thiên bất mãn nói: “Ta có thể có chuyện gì chứ?”
Lập tức hung hăng nhìn Dạ Mộng Bạch chằm chằm: “Ngươi thật sự là Dạ Đế?”
“Chẳng lẽ liên minh tu tiên cũng có người tên Dạ Đế sao?”
Gương mặt Dạ Mộng Bạch hiện lên sự khó hiểu: “Còn nữa, đây là tên hiệu người khác đặt cho ta, bởi vì ta tu luyện chính là Ngự Thần Quyết của Ngũ Đế, trong đó sở trường nhất chính là Huyền Đế Dạ Quang Ký, tên gọi tắt là Dạ Đế.” “Nhất định là ngươi rồi.” Hạ Thiên nói: “Mau dẫn ta đi gặp Hạ Vô Kỵ đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận