Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2502: Phá trận

“Ta biết ngay ngươi là biến thái muốn nhìn trộm mà, bị bản tiểu thư bắt được rồi nhé, xem đây!” Thạch Thuần lao lên, một cước đạp tới.
“Rầm!”
Đối phương nhẹ nhàng đưa tay liền tóm được chân của Thạch Thuần, khó chịu nói: “Thạch Thuần, ngươi muốn ăn đòn đúng không, ta mà cũng dám đạp?”
“Ấy, là Bối Bối tỷ, tại sao lại là ngươi.” Thạch Thuần ổn định nhìn lại, phát hiện người đến là Tô Bối Bối.
Sau đó Triệu Thanh Thanh, Ninh Nhụy Nhụy đều đi ra từ trong khe nứt kia.
“Thanh Thanh tỷ, Nhị Nhị tỷ, các ngươi đều không sao cả, quá tốt rồi.”
Thạch Thuần trực tiếp nhào về phía Ninh Nhụy Nhụy, không phải nàng thân nhất với Ninh Nhụy Nhụy, mà là đôi chân của Ninh Nhụy Nhụy vừa dài vừa trơn, ôm thoải mái nhất.
Ninh Nhụy Nhụy còn tưởng rằng tiểu cô nương sợ hãi, vỗ vỗ lưng nàng, nhẹ giọng an ủi: “Không sao, ngươi không cần sợ nhé.”
“Vâng, các ngươi tới rồi thì ta không sợ nữa.” Thạch Thuần rớt cả nước miếng, không ngừng sờ đùi Ninh Nhụy Nhụy.
Tô Bối Bối nhìn mà ngứa mắt, một phát kéo Thạch Thuần ra, quát mắng: “Từ khi nào mà ngươi học thói xấu của tên háo sắc kia hả!”
“Ai nha, Bối Bối tỷ, ngươi trách lầm ta rồi.” Thạch Thuần mặt không đỏ tim không đập, lộ vẻ ấm ức: “Người ta thật sự bị dọa sợ mà.”
“Tém tém lại đi.” Kinh nghiệm tranh đấu với Hạ Thiên của Tô Bối Bối rất phong phú, làm sao có thể bị tiểu nha đầu Thạch Thuần này dỗ được.
Triệu Thanh Thanh ngược lại cảm thấy Thạch Thuần rất đáng yêu, liền ôm Thạch Thuần vào trong ngực, nói với Tô Bối Bối: “Ngươi tức giận với trẻ con làm gì.”
Tô Bối Bối giận dữ nói: “Cứ nhìn nàng là nghĩ tới đồ háo sắc kia, trong lòng không sao yên ổn.”
“Bối Bối tỷ là đang nhớ anh rể đó.” Thạch Thuần hì hì nở nụ cười, núp ở trong ngực Triệu Thanh Thanh, thuận mồm cười nhạo.
“Có quỷ mới nhớ hắn, ngươi muốn ăn đòn đúng không.”
Tô Bối Bối rõ ràng sẽ không thừa nhận, hung hăng trừng Thạch Thuần.
Triệu Thanh Thanh ôm Thạch Thuần, quan tâm hỏi: “Hai người các ngươi không có sao chứ, ninja kia đâu, không làm khó các ngươi chứ.”
“Không gây khó dễ.” Thạch Thuần thuận miệng trả lời: “Chỉ là sau khi hắn đánh mười ván bài với chúng ta bỗng dưng đi khỏi.”
“Đi rồi?” Tô Bối Bối vẻ mặt không hiểu, các nàng đều trải qua một hồi ác chiến mới trốn được cơ mà, “Ngươi chắc chứ?”
Thạch Thuần gật đầu một cái: “Không tin thì các ngươi có thể hỏi Dương tỷ tỷ nha.”
Dương San cũng gật đầu theo, kể lại sự việc vừa nãy.
“Chẳng lẽ Ninja này phát hiện chúng ta đều trốn ra được, cho nên mới mượn cơ hội chạy trốn.” Ninh Nhụy Nhụy suy đoán nói.
Tô Bối Bối gật gật đầu: “Ngược lại là có khả năng.”
“Ấy, sao không thấy Y Nhân tỷ vậy.” Thạch Thuần đảo qua đám người, phát hiện thiếu mất một người, không khỏi hỏi lại.
Lúc này, Tô Bối Bối, Triệu Thanh Thanh và Ninh Nhụy Nhụy mới phát hiện đúng là không thấy bóng dáng Lam Y Nhân đâu.
Bây giờ Đường Mộc, Bàng Thu Nghiên, Đa Minh Quang còn có người nước ngoài kia đều đã bị giải quyết hết, Jubee cũng chạy trốn, vậy thì Lam Y Nhân rốt cuộc ở đâu?
“Không rõ nàng đang ở đâu.” Tô Bối Bối nhăn mày, “Có điều chúng ta đã kiểm tra tất cả không gian ở đây, cũng không hề thấy nàng.”
Ninh Nhụy Nhụy thuận miệng nói: “Chẳng lẽ nàng không bị không gian này nhốt lại?”
“Chưa chắc.” Triệu Thanh Thanh lắc đầu, “Nếu những người kia nhằm vào chúng ta, vậy thì không có đạo lý nào sẽ để lọt mất một người.”
Thạch Thuần nghĩ nghĩ, nói: “Y Nhân tỷ đã ngủ với anh rể, hẳn là có năng lực đặc biệt gì đó, có thể nàng…”
“Không đâu…” Thạch Thuần còn chưa nói hết đã bị Tô Bối Bối phủ nhận ngay.
Thạch Thuần không rõ nói: “Bối Bối tỷ, sao tỷ lại khẳng định như thế, tỷ cũng đâu có ngủ với anh rể.”
“Ngươi nói xem!” Tô Bối Bối dùng mắt ra hiệu cho Triệu Thanh Thanh, “Không phải nàng cũng bị nhốt rồi chứ.”
“Ấy Thanh Thanh tỷ, ngại quá.”
Thạch Thuần nhớ ra Triệu Thanh Thanh cũng từng ngủ với Hạ Thiên, lập tức hiểu suy đoán của bản thân là không đúng.
“Có gì phải ngại, nhưng mà ai nói cho ngươi ngủ sẽ có được năng lực đặc thù!”
Triệu Thanh Thanh cũng không cảm thấy chuyện này có gì phải tránh, ngược lại nói: “Việc của Lam Y Nhân tạm gác qua một bên, trước hết chúng ta phải phá vỡ không gian này đã, ra khỏi đây rồi nói.”
“Phá kiểu gì?” Dương San nét mặt mờ mịt hỏi.
“Ngươi đứng ở đằng sau đi.” Ninh Nhụy nhụy biết Dương San chỉ là người bình thường, thế là bảo nàng dịch ra sau, tiếp đó nói với những người khác: “Ta nói ba hai một, mọi người cùng nhau ra sức, nhắm vào một điểm trong đó liền có thể phá vỡ.”
“Ba, hai, một!”
Ninh Nhụy Nhụy hét lớn một tiếng, ngoại trừ Dương San, thì tất cả mọi người đều ngưng tụ sức mạnh, đánh về một chỗ trong không gian.
“Rầm!”
Sau khi tiếng vang qua đi, dường như có vật gì đó vỡ nát, không gian này bắt đầu vặn vẹo biến hình.
Một lát sau, mọi thứ gió êm sóng lặng.
Đám người Tô Bối Bối lần nữa xuất hiện trong phòng làm việc của nàng, bây giờ không còn lớp sương mỏng như có như không nữa, tất cả đã quay về thế giới hiện thực.
“Các ngươi trở về rồi?” Đúng lúc này, một giọng nói mang theo ý tứ trêu tức vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận