Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3535: Ngươi chỉ có thể đi chết

Nhiếp Tiểu Lý nói: “Hừ, nói một hồi, đây cũng không phải thực lực của chính ngươi, còn không phải mượn lực của người khác dùng sao?”
“Đúng, ngươi nói rất đúng.” Nhiếp Tiểu Sơn cũng không phủ nhận: “Đây chính là sức mạnh tôn chủ ban cho ta, thì tính sao? Người của ta, mệnh của ta, linh hồn của ta đều của tôn chủ. Sử dụng sức mạnh tôn chủ có gì mà không đúng?”
Ninh Nhụy Nhụy cười lạnh: “Cường giả chân chính, sức mạnh là của mình, không cần mượn sức mạnh của người khác.”
“Cách nhìn của ngươi là cách nhìn của đàn bà, quá nông cạn.” Nhiếp Tiểu Sơn cười đắc ý: “Các ngươi phát hiện mình không phải đối thủ của ta, bây giờ các ngươi muốn dùng ngôn ngữ để đả kích ta, bức ta từ bỏ sức mạnh của tôn chủ? Ngươi cảm thấy ta sẽ bị mắc lừa sao? Mưu kế này đúng là buồn cười, thật sự quá ngây thơ.”
“Mắc lừa hay không cũng không quan trọng.”
Ninh Nhụy Nhụy cười nhạt, sử dụng Lưu Vân Thiết Nhận một lần nữa chém về phía Nhiếp Tiểu Sơn: “Quan trọng là ngươi đừng xem thường nữ nhân.”
“Ta đã nói rồi, chiêu này của ngươi vô dụng đối với ta.” Nhiếp Tiểu Sơn cũng không lưu thủ, quát khẽ một tiếng, vung trường kiếm trong tay lên.
Bốp!
Một tiếng nổ vang lên, vừa lúc chém trúng Lưu Vân Thiết Nhận đang nhanh chóng di chuyển, trực tiếp chém nó thành hai đoạn.
Nhiếp Tiểu Sơn còn chưa đã ghiền, lại tăng thêm hai kiếm nữa.
Chỉ thấy Lưu Vân Thiết Nhận trong nháy mắt thất linh bát lạc, giống như từng mảnh sắt vụn rơi xuống đầy đất.
“Vũ khí trình độ như thế cũng chỉ là chủ nghĩa hình thức mà thôi.” Nhiếp Tiểu Sơn khinh bỉ lắc đầu. Hắn ta nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Nữ nhân các ngươi nên ngoan ngoãn nằm ngửa, làm cho nam nhân sung sướng mới đúng. Mấy loại kiếm thuật này không phù hợp với các ngươi.”
“Đúng là buồn nôn.” Ninh Nhụy Nhụy khịt mũi coi thường: “Nghe xong, lỗ tai ta cũng cảm thấy ô uế.”
“Hắn ta vốn là loại người như thế.” Nhiếp Tiểu Lý vô cùng chán ghét, không khỏi mắng to: “Từ nhỏ hắn ta đã là một tên sắc phôi hạ lưu, làm không ít chuyện bẩn thỉu. Chỉ là không nghĩ đến sau khi chết một lần, hắn ta còn nghiêm trọng hơn nữa, càng khiến người ta buồn nôn.”
“Mắng, tiếp tục mắng đi. Các ngươi càng mắng, ta càng cao hứng.” Nhiếp Tiểu Sơn càng thêm hưng phấn, cười gằn: “Ở lại thêm một chút, các ngươi sẽ biết sung sướng như thế nào. Nói không chừng các ngươi không muốn rời khỏi ta nữa đấy chứ. Hả?”
Lời còn chưa dứt, trong lòng hắn ta bỗng thất kinh, thân hình cũng nhanh chóng né tránh, như ảnh như điện nhanh chóng xê dịch mấy lần trong bóng tối.
Vừa rồi có mấy luồng bạch quang bỗng nhiên không chút dấu hiệu từ bốn phương tám hướng chém về phía Nhiếp Tiểu Sơn.
Cho dù Nhiếp Tiểu Sơn né tránh rất nhanh, trên người vẫn bị chém mấy vết thương. Khí tức màu đen từ trong vết thương tràn ra.
“Hừ, nổ quá, còn không phải bị ta tổn thương sao?” Ninh Nhụy Nhụy cười lạnh, thu hồi mảnh vỡ Lưu Vân Thiết Nhận rơi vãi các nơi.
Trước đó Hạ Thiên đã từng nói qua với nàng, chỉ cần tâm ý tương thông với Lưu Vân Thiết Nhận, uy lực của thanh kiếm sẽ được nâng cao một bước.
Trong lúc đang nói chuyện với Nhiếp Tiểu Sơn, Ninh Nhụy Nhụy cũng muốn thử nghiệm câu thông với Lưu Vân Thiết Nhận cự ly xa. Mặc dù khó khăn, mấy lần thiếu chút nữa khiến cho linh khí của mình hao tổn, cũng may không uổng phí công phu, cuối cùng cũng thành công.
“Mẹ nó, vốn ta muốn chơi đùa cùng các ngươi. Đáng tiếc các ngươi còn không biết điều.” Nhiếp Tiểu Sơn nhìn thoáng qua vết thương trên người, hoàn toàn mất đi hứng thú chơi đùa, tay cầm trường kiếm chỉ vào Ninh Nhụy Nhụy và Nhiếp Tiểu Lý: “Ta cho các ngươi cơ hội cuối cùng, chỉ cần làm nữ nhân của ta, ta có thể tha cho các ngươi một mạng. Nếu không, đi chết đi.”
Ninh Nhụy Nhụy lạnh lùng đáp lại: “Đáng tiếc, ngươi đã không còn cơ hội nữa, ngươi có thể đi chết rồi.”
“Được.” Nhiếp Tiểu Sơn cũng không khách sáo, ánh mắt tràn ngập lửa giận, nhún người nhảy lên, trường kiếm như núi, chém tới Ninh Nhụy Nhụy và Nhiếp Tiểu Lý.
Ninh Nhụy Nhụy chỉ cảm thấy giống như có một ngọn núi lớn đè ép nàng, trong nháy mắt có một cảm giác thở không ra hơi.
Nhiếp Tiểu Lý càng thêm khó chịu, thiếu chút nữa thổ huyết.
Rất nhanh, một luồng khí lưu thanh lãnh không biết từ nơi nào tràn vào cơ thể của các nàng, hóa giải cảm giác khó chịu đó.
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy yên tâm hơn một chút. Tên sắc lang đó rốt cuộc cũng đã đến.
Mặc dù Nhiếp Tiểu Lý không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn biểu hiện của Ninh Nhụy Nhụy, nàng rất nhanh hiểu rõ.
“Là ai?” Nhiếp Tiểu Sơn thấy một kích tất sát của mình dễ dàng bị hóa giải như thế, lập tức giận không thể tả, quát to: “Cút ra đây cho ta.”
Bỗng dưng một bóng người lao thẳng đến mặt Nhiếp Tiểu Sơn.
“Đến hay lắm.” Nhiếp Tiểu Sơn dường như đã sớm có dự liệu, vặn người chém đến một kiếm.
Kiếm quang lóe lên, trong nháy mắt chiếu sáng gương mặt người đến.
“A, là ngươi.” Nhiếp Tiểu Sơn nhìn thấy dung mạo người đến, vô thức thu kiếm, quát hỏi: “Ngươi đến đây làm gì? Ngươi không sợ chết sao?”
Người đến chính là con khỉ vàng tự xưng là Kim Ti tỷ tỷ. Lúc này, nó cũng rất nghi hoặc: “Ngươi biết ta?”
“Ta không rảnh quan tâm đến ngươi, biến đi.” Nhiếp Tiểu Sơn bực bội không thôi, chỉ vào Kim Ti tỷ tỷ: “Đừng xen vào chuyện của ta. Nếu không, cho dù ngươi là… ta cũng giết không tha.”
Kim Ti tỷ tỷ cười hắc hắc: “Ta cũng muốn biến lắm, nhưng không cần thiết. Bởi vì ngươi sắp chết rồi.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Nhiếp Tiểu Sơn sửng sốt.
“Chính là ý này.” Một âm thanh lười biếng vang lên bên tai hắn ta.
Nhiếp Tiểu Sơn cả kinh, vung đao bổ tới nơi phát ra âm thanh.
Điều khiến cho người ta kinh ngạc chính là, đón đỡ thanh trường kiếm của hắn ta là một nắm đấm.
Một nắm đấm không có gì lạ.
“Đúng là buồn cười! Nếu đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi.” Trong lòng Nhiếp Tiểu Sơn cuồng tiếu không thôi, hoàn toàn khinh thường đối thủ mới xuất hiện này.
Một giây sau, hắn ta không còn cười được nữa.
Kiếm của hắn ta đã bị đứt thành hai đoạn.
Nắm đấm cũng đến trước mặt hắn ta.
Nếu kiếm của hắn ta có thể chém được một ngọn núi.
Như vậy nắm đấm này khiến cho hắn ta dường như nhìn thấy được cả một thế giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận