Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3100: Đừng để mọi chuyện không còn thú vị nữa

Quả nhiên cũng có người nhìn không nổi, lớn tiếng quát: “Muốn chơi trò gì, hai vợ chồng các ngươi về nhà mà chơi, đừng ở đây làm chuyện mất mặt.”
“Ta đánh chồng của mình, liên quan gì đến ngươi.” Hồ Ứng Điệp mắng lại: “Nhị ca, ngươi nên quản ngươi thì hay hơn.”
Nhị thúc Hồ Hóa Vũ lộ vẻ không hài lòng, lạnh giọng mắng: “Hôm nay là gia yến, còn có khách quý ở đây, đừng tự làm mất mặt mình.”
“Lão nương ta thích mất mặt, ngươi quản được sao?” Thái độ của Hồ Ứng Điệp vẫn là mềm không được cứng cũng không xong, vẫn dạy dỗ chồng mình như cũ: “Ta hỏi ngươi một lần cuối, ngươi có ra tay hay không.”
Nam nhân anh tuấn vẫn cúi đầu im lặng không nói, không gật đầu cũng không lắc đầu.
“Đúng là phế vật.” Hồ Ứng Điệp tức đến mức nghiến răng, nhấc chân đạp chồng mình ngã lăn ra đất: “Ngươi chẳng làm được gì mà ta muốn, cút đi.”
Nam nhân anh tuấn giống như được đại xá, vội cúi người trước Hồ Ứng Điệp một cái, sau đó chạy đi, thậm chí còn bởi vì chạy nhanh quá, thiếu chút nữa trượt chân, lại dấy lên một trận cười vang.
“Hai người các ngươi chờ đó cho ta. Việc này không xong đâu.” Sắc mặt Hồ Ứng Điệp đỏ lên, cũng không tiện nổi giận tiếp với chồng của mình, đành phải chỉ vào Hạ Thiên và A Cửu: “Hôm nay ta sẽ nhìn chằm chằm chết các ngươi.”
A Cửu cảm thấy khó hiểu, lạnh giọng mắng lại: “Chúng ta từ đầu đến cuối chưa từng trêu chọc ngươi, là tự ngươi đến đây tìm mắng thì có.”
“Bây giờ mới nghĩ đến việc giảo biện thì muộn rồi.” Hồ Ứng Điệp xì một tiếng: “Ta vừa thấy mặt của ngươi đã cảm thấy nổi giận. Sớm muộn gì ta cũng sẽ rạch nát nó.”
“Ngươi có ý kiến với ta sao?” Lúc này, nữ nhân có diện mạo tương tự A Cửu bảy tám phần lên tiếng: “Hồ Ứng Điệp, ngươi vẫn không thay đổi, lúc nào cũng chỉ biết chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, mượn đề tài nói chuyện của mình. Có gì, ngươi không thể trực tiếp nói với ta sao?”
Hồ Ứng Điệp xoay người lại, đối mặt với nữ nhân kia: “Đúng, ta nói chính là ngươi đấy. Tiện nhân, ngươi còn mặt mũi đến nhà của ta sao?”
“Vì sao ta lại không còn mặt mũi mà đến chứ?” Gương mặt nữ nhân xinh đẹp hiện lên sự nghi ngờ: “Lão thái thái là mẹ nuôi của ta, bà mời ta đến gia yến, ta tất nhiên phải đến rồi.”
“Cho nên ta mới chán ghét loại người như ngươi.” Hồ Ứng Điệp lại càng thêm cay độc: “Rõ ràng ngươi có ý đồ với gia sản Hồ gia chúng ta, nhưng lúc nào cũng tỏ ra thuần lương, còn nhận mẹ nuôi cái gì nữa. Quên đi, lão thái thái bị ngươi lừa, còn ta thì không rõ ngươi sao?”
Nữ nhân kia gật đầu: “Ngươi đúng là không hiểu rõ ta, bằng không, ngươi cũng sẽ không nói ra mấy lời này.”
“Tề Ngữ Thi, thật ra ta muốn hỏi ngươi một câu, đứa con gái này có phải con riêng của ngươi không?” Hồ Ứng Điệp chỉ vào A Cửu, ác ý phỏng đoán: “Trước mặt người khác làm ra vẻ thánh nữ thuần khiết, còn nói cái gì là đi theo chủ nghĩa không hôn nhân, kết quả con riêng đằng sau lại lớn như vậy.”
Nữ nhân kia nhìn A Cửu, cũng cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười: “Nếu ta thật sự có đứa con gái xinh đẹp như vậy, đó chính là phúc phận của ta, vì sao lại không thể thừa nhận? Ta ước còn không được nữa mà.”
“Đúng là khiến người ta buồn nôn.” Hồ Ứng Điệp hừ lạnh một tiếng, không muốn tiếp tục ở lại, lập tức quay người bỏ đi.
Nữ nhân xinh đẹp nhẹ giọng nói với Hạ Thiên và A Cửu: “Ta ngồi ở đây, các ngươi có ý kiến gì không?”
“Không sao, vừa lúc ta cũng có một vài vấn đề muốn hỏi ngươi.” A Cửu cũng không muốn vòng vo, quyết định đi thẳng vào vấn đề.
“Ta đoán ngươi muốn hỏi vấn đề gì, hẳn cũng không khác gì vấn đề mà ta muốn hỏi.” Nữ nhân xinh đẹp mỉm cười: “À, ta quên tự giới thiệu, ta tên Tề Ngữ Thi, đến từ Tề gia Phù Lương.”
Vừa nói, bà vừa nhìn A Cửu: “Cô nương, ta thấy ngươi rất hiền lành và thân thiết, không biết xưng hô như thế nào?”
“Diện mạo giống nhau, còn không hiền lành và thân thiết à?” Hạ Thiên mỉm cười nói lại.
A Cửu do dự một chút, quyết định nói ra tên thật của mình để thăm dò: “Ta tên Từ Tú Nhi, nhũ danh A Cửu, cha của ta là Từ Côn Luân.”
“Ừm.” Tề Ngữ Thi nhẹ gật đầu, cũng không có phản ứng gì đặc biệt, bà bỗng nhiên nắm tay A Cửu: “Ta và ngươi vừa quen đã thân, chỉ là không tiện nói chuyện ở đây. Chờ yến hội kết thúc, chúng ta tìm thời gian nói chuyện, có thể chứ?”
A Cửu quả quyết gật đầu: “Thời gian địa điểm ngươi cứ định, ta đều có thể đến.”
“Được rồi.” Tề Ngữ Thi xoa đầu A Cửu, sau đó móc ra một tờ giấy, viết xuống phương thức liên lạc đưa cho A Cửu: “Ngươi cất trước đi.”
Sau khi ghi lại phương thức liên lạc xong, bà xin lỗi đứng dậy, sau đó vội vàng rời đi.
A Cửu ghi nhớ nội dung trong tờ giấy rồi bóp nát nó thành bột phấn.
“Lão thái thái đến rồi.”
Mười phút sau, không biết ai la lớn một câu, một lão thái thái hoa quý ung dung dưới sự chen chúc của bảy tám người chậm rãi bước vào đại sảnh.
Hầu hạ bên cạnh lão thái thái chính là sư tổ tiện nghi của Hạ Thiên Vạn Quy Nhân. Lão đầu nhi này không còn dáng vẻ tiên phong đạo cốt, chẳng khác gì mấy lão đầu bình thường.
Theo sát phía sau chính là Hồ Hóa Vũ và Tề Ngữ Thi, những người còn lại chỉ có thể đi theo đằng sau tham gia náo nhiệt, ngay cả Hồ Ứng Hùng cha của Hồ Hóa Vũ cũng không thể chen lên hàng trước.
Hạ Thiên nhìn lão thái thái một hồi, bỗng lộ ra nét mặt cổ quái: “Bắt đầu thú vị rồi.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” A Cửu không hiểu hỏi.
“Lão thái thái này thú vị, toàn bộ gia đình này cũng thú vị.” Hạ Thiên mỉm cười đáp: “Yến hội hôm nay sẽ có trò hay để nhìn, hy vọng bọn họ đều ra sức, đừng để mọi chuyện trở nên không còn thú vị nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận