Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3454: Đoạt thể chất đặc biệt

“Mau giết chết toàn bộ bọn chúng cho ta.”
Chiêm Cao Hạc một lần nữa hạ mệnh lệnh cho đám bảo tiêu giết người. Ông ta yêu cầu hai bảo tiêu mang mặt nạ đỏ lặng lẽ bắt mẹ con Nhiếp Tiểu Lý, nhanh chóng rời khỏi khách sạn, leo lên một chiếc xe Rolls-Royce màu đen.
Sau khi lên xe, ông ta quát lớn: “Mau đến Tứ Hồ sơn trang.”
“Chiêm Cao Hạc, ngươi muốn làm gì?” Nhiếp Tiểu Lý tức giận không thôi, phẫn nộ quát: “Vì sao ngươi lại bắt mẹ con ta chứ?”
“Câm miệng.” Chiêm Cao Hạc ngồi cạnh tài xế, hung hăng trừng mắt nhìn Nhiếp Tiểu Lý đằng sau: “Ngươi thành thật ngồi đó cho ta. Nếu không, ta giết chết mẹ của ngươi đấy.”
Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý vẫn chưa tỉnh hồn, hoàn toàn không biết vì sao tình thế lại phát triển thành như vậy: “Ông thông gia, ngươi muốn làm cái gì?”
“Ngươi cũng câm miệng lại đi.” Hiện tại Chiêm Cao Hạc đang tràn ngập lửa giận, oán khí khó tiêu, há miệng mắng to: “Chính mẹ con các ngươi nhiều chuyện. Ban đầu, đây vốn là một việc vui, bây giờ lại náo thành như vậy, hại ta mất đi hai đứa con trai. Lần này, ta không đòi cả gốc lẫn lãi trên người các ngươi, ta không phải họ Chiêm.”
“Lời này của ngươi là có ý gì?” Nhiếp Tiểu Lý phát hiện trong lời nói của Chiêm Cao Hạc có hàm ý, không khỏi lên tiếng hỏi: “Chiêm Văn Bân chết hoàn toàn là do các ngươi gây ra. Còn Chiêm Thiên Thiên, ta còn chưa gặp bao giờ, tại sao lại có liên quan đến ta chứ?”
Chiêm Cao Hạc hừ lạnh một tiếng: “Chiêm Thiên Thiên chết, hơn phân nửa là dã nam nhân kia của ngươi hại chết.”
“Ngươi nói Hạ Thiên?” Nhiếp Tiểu Lý ngẩn người, lập tức nói: “Ta và hắn cũng chỉ mới quen biết nhau có một ngày, ta cũng không cảm thấy hắn là người làm ra chuyện đó.”
“Ha ha, đến bây giờ mà ngươi còn giả ngu với ta.” Chiêm Cao Hạc khinh bỉ nhìn Nhiếp Tiểu Lý: “Ngươi đừng nói cho ta biết ngươi hoàn toàn không biết thân phận thực sự của Hạ Thiên nhé? Ngươi rõ ràng đang mượn Hạ Thiên để ép Chiêm gia chúng ta. Ngươi muốn thoát thân thì cứ nói thẳng, tại sao lại còn hại chết con trai của ta?”
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Nhiếp Tiểu Lý vẫn không hiểu như cũ. Nàng phản bác: “Ta chưa hề có ý định gả cho Chiêm Văn Bân, là Chiêm gia các ngươi không ngừng uy hiếp sự an toàn của người nhà ta, cho nên ta không thể không đồng ý. Bây giờ xảy ra chuyện, ngược lại đổ hết lên người ta?”
Trán Chiêm Cao Hạc nổi lên gân xanh: “Là do tiện nhân ngươi hết.”
Không đợi Nhiếp Tiểu Lý nói cái gì, ông ta lại mắng: “Con trai ta cưới ngươi chính là để mắt đến ngươi. Ngươi là thứ gì mà còn dám làm giá? Nếu không phải vì thể chất của ngươi có chút tác dụng đối với Chiêm gia, cho dù cả nhà ngươi có dập đầu quỳ xuống đất, ta cũng không đồng ý cuộc hôn nhân này.”
“Nói như vậy, ngay từ lúc bắt đầu, lễ đính hôn chỉ là ngụy trang?” Nhiếp Tiểu Lý nghe được ý tại ngôn ngoại: “Các ngươi là vì thể chất của ta mà đến, rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?”
Chiêm Cao Hạc quát lạnh: “Làm gì? Đương nhiên là đoạt thể chất của ngươi cho hậu nhân Chiêm gia chúng ta sử dụng rồi.”
“Thể chất cũng có thể đoạt?” Nhiếp Tiểu Lý kinh ngạc.
“Vì sao lại không thể? Cho dù thể chất của ngươi không bị chúng ta để mắt đến, sớm muộn gì cũng bị đám lão già Nhiếp gia các ngươi để mắt đến.” Gương mặt Chiêm Cao Hạc hiện lên sự khinh thường, giễu cợt nói: “Nếu không, ngươi cho rằng vì sao đám lão già đó có thể sống lâu như thế, hơn nữa thủ đoạn còn khủng bố như vậy? Mẹ của ngươi hẳn phải biết những việc này, chỉ là bà ta không nói cho ngươi biết mà thôi.”
Nhiếp Tiểu Lý giật mình, không khỏi quay sang nhìn mẹ của mình; “Mẹ, ông ta nói là thật sao?”
“Tiểu Lý, con đừng nghe ông ta nói hươu nói vượn.” Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý lắc đầu, nắm chặt tay của nàng: “Việc này là mẹ sai. Ban đầu, mẹ cho rằng con gả cho Chiêm gia là chuyện tốt. Tuy nói thể chất của con có thể chuyển sang con cháu Chiêm gia, nhưng đó cũng là cháu ngoại của mẹ mà. Ai biết được tâm tư của Chiêm gia lại giống như những người kia.”
“Nếu thể chất có thể bị đoạt, vậy những người bị mang đi từ nhỏ có phải…” Nhiếp Tiểu Lý nghĩ đến một khả năng cực kỳ khủng bố, cả kinh đến mức không cách nào dùng ngôn ngữ để diễn tả.
Chiêm Cao Hạc tàn nhẫn nói: “Ngươi quả nhiên không ngốc. Những đứa trẻ đó đương nhiên đều chết hết. Thể chất của chúng, bao gồm tuổi thọ, thậm chí nhục thân đều bị đám lão già kia cướp đi.”
“Cái này…” Tam quan của Nhiếp Tiểu Lý trong nháy mắt vỡ vụn, nhưng nàng vẫn nửa tin nửa ngờ: “Đây chẳng qua chỉ là lời nói phiến diện của ngươi mà thôi. Ngươi muốn mượn thứ này để dao động tâm trí của ta.”
“Hừ, cho dù ngươi không dao động thì sao.” Ánh mắt Chiêm Cao Hạc trở nên âm trầm, lạnh giọng nói: “Ban đầu, ta đích thật muốn tính kế lâu dài, trước để ngươi sinh con cháu cho Chiêm gia chúng ta. Nếu thể chất có thể trực tiếp di truyền, thế thì chúng ta cũng bớt chút khí lực.”
Chiêm Cao Hạc đột nhiên nghiến răng: “Bây giờ, cả hai đứa con trai của ta đều chết hết, cũng mất đi trình tự này. Ta đành phải dùng biện pháp tàn nhẫn nhất, tra tấn tiện nhân ngươi, cướp toàn bộ thể chất, huyết nhục, tinh thần, tuổi thọ của ngươi.”
“Cả nhà các ngươi đều biến thái hết rồi.” Nhiếp Tiểu Lý nghe xong, toàn thân phát lạnh, rùng mình một cái.
Rất nhanh, xe đã chạy đến một khu vực bên hồ, có rất nhiều biệt thự cổ kính và sang trọng.
Không bao lâu sau, xe chạy đến một biệt thự gần nhất rồi ngừng lại.
“Xuống xe.” Chiêm Cao Hạc hừ lạnh một tiếng, cảnh cáo Nhiếp Tiểu Lý: “Ngươi tốt nhất nên phối hợp với ta. Nếu ngươi dám có suy nghĩ xấu, ta lập tức giết mẹ ngươi ngay.”
Nhiếp Tiểu Lý hừ lạnh một tiếng, cũng không trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận