Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3477: Con rể tương lai của ngươi là người giàu nhất Giang Hải

“Ngươi làm người như thế nào mà không có ai cứu ngươi thế? Lại còn ném nhiều rác vào người ngươi như vậy. Thối quá!” Ninh Thụy Thần cảm thấy có chút buồn nôn.
Người kia không ngừng nháy mắt với Ninh Thụy Thần, hiển nhiên là cầu cứu.
Ninh Thụy Thần cười nói: “Cứu ngươi thì không thể nào, nhưng ta tìm cho ngươi thêm hai người nữa đây.”
Nói xong, hắn ta ném Nhiếp Kim Bằng và Cao lão thái thái vào cùng một chỗ, lại còn cho ba người đối mặt với nhau.
Ba người sáu con mắt, ngươi nhìn ta, ta nhìn người, không khí này không biết là xấu hổ hay là con mẹ nó vẫn là xấu hổ?
Ninh Thụy Thần phủi tay, xoay người quay về. Đang định bước vào nhà Nhiếp Tiểu Lý, đằng sau bỗng truyền đến một âm thanh: “Vị bằng hữu này, ngươi chờ một chút.”
Một nam nhân trung niên gương mặt hiền lành đang mỉm cười nhìn Ninh Thụy Thần.
“Ngươi là ai?” Ninh Thụy Thần bỗng nhiên sinh lòng cảnh giác: “Ngươi đến gây chuyện với Nhiếp Tiểu Lý à?”
“A, không phải.” Nam nhân trung niên khoát tay, vội vàng giải thích: “Ta chỉ có một số chuyện muốn hỏi ngươi mà thôi.”
“Hỏi ta?” Đầu Ninh Thụy Thần đầy dấu chấm hỏi, thử dò xét: “Chúng ta quen biết sao?”
Nam nhân trung niên khoát tay: “Không biết, vừa rồi ta chỉ nhìn thấy ngươi ném rác, có một nghi hoặc nho nhỏ, cho nên ta mới đến hỏi một chút.”
“Ta có ném gì đâu.” Ninh Thụy Thần trực tiếp lắc đầu phủ nhận.
“Ngươi đừng sợ, ta không có ác ý, chỉ muốn hỏi một câu.” Nam nhân trung niên ngược lại có chút câu nệ, sợ Ninh Thụy Thần hiểu lầm ý của ông ta: “Ngươi chỉ cần trả lời vấn đề của ta là được rồi. Hỏi xong ta liền đi ngay.”
Ninh Thụy Thần nghe xong, ngược lại thả lỏng hơn một chút: “Được, ngươi hỏi đi.”
“Hai người mà ngươi ném là chết hay sống?” Nam nhân trung niên do dự một chút, ánh mắt thậm chí còn nhìn thùng rác đối diện, hạ thấp âm thanh hỏi.
Ninh Thụy Thần cảm thấy khó hiểu: ‘Ngươi cho rằng thế nào? Chẳng lẽ chúng ta còn giết người giữa ban ngày sao?”
“A, thế thì còn sống.” Gương mặt nam nhân trung niên lộ ra vẻ thất vọng, bỗng nhiên lại nhỏ giọng nói: “Thật ra, ta cảm thấy nên giết thì tốt hơn. Thế lực của con trai lão thái thái kia không nhỏ, hơn nữa làm người còn có thù tất báo. Không giết bà ta, đoán chừng về sau các ngươi sẽ còn gặp phiền phức không dứt.”
“Thế nào? Lão thái thái đó là cừu nhân của ngươi sao?” Ninh Thụy Thần giễu cợt nói: ‘Ngay cả ngươi cũng không dám báo thù, lại đi bảo chúng ta giúp ngươi làm mấy chuyện đó sao?”
Nam nhân trung niên hơi có chút ngại ngùng: “Ta là người có quy tắc, cũng không dám làm chuyện giết người phóng hỏa.”
“Hình như ngươi đã hiểu lầm những chữ đó thì phải?” Ninh Thụy Thần khó chịu nói: “Cút sang một bên. Có thù thì ngươi tự đi báo, đừng nghĩ đến việc lợi dụng người khác.”
Nam nhân trung niên thoáng có chút tiếc nuối. Ông ta chắp tay với Ninh Thụy Thần, sau đó quay người rời đi.
“Tiểu Ninh, vừa rồi ngươi nói chuyện với ai thế?” Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý thấy Ninh Thụy Thần mãi không thấy về, lập tức bước ra xem.
“Không biết, là một người thật kỳ quái.” Ninh Thụy Thần đưa tay chỉ nam nhân trung niên đã đi đến góc rẽ: “Chính là ông ta.”
Mẹ Nhiếp Tiểu Lý đưa mắt nhìn sang, nam nhân trung niên kia đã rẽ sang phố khác, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng mơ hồ: “Ông ấy đã nói gì với ngươi?”
“Cũng không có gì, nhưng đầu óc của ông ta hẳn có bệnh.” Ninh Thụy Thần cảm thấy mấy chuyện này không cần thiết phải nói với mẹ của Nhiếp Tiểu Lý: “Chúng ta vào ăn cơm đi, ta đói bụng rồi.”
Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý mỉm cười, cũng không tiếp tục hỏi nữa: “Được được được.”
Bữa cơm ăn rất vui vẻ, giữa chừng cũng không có người quấy rầy.
“Chúng ta nên lấy hai người Cao thẩm ra, để bọn họ trở về.” Sau bữa ăn, mẹ của Nhiếp Tiểu Lý không nhịn được liền nói: “Nếu bọn họ xảy ra chuyện, vậy thì không tốt đâu.”
Nhiếp Tiểu Lý bất mãn nói: “Mẹ, mẹ cần chi quan tâm bọn họ. Bọn họ chết đi mới tốt.”
“Con đừng nghĩ như vậy.” Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý thở dài, nhẹ giọng giải thích: “Về sau chúng ta còn phải sống ở Nhiếp gia trấn, hơn nữa em gái con còn phải học trung học nữa. Con không hy vọng em con bị người ta nhằm vào chứ?”
“Nếu không, để Nhiếp muội muội chuyển trường đến Giang Hải đi.” Ninh Nhụy Nhụy đề nghị: “Trường học ở đó tốt hơn, lực lượng giáo viên hùng hậu, lại càng có lợi cho việc trưởng thành của con bé.”
Mẹ Nhiếp Tiểu Lý có chút động tâm nhưng vẫn nhẹ nhàng từ chối: “Hay là thôi đi. Chúng ta chưa quen với cuộc sống ở Giang Hải. Trường học ở đó cũng đắt nữa, Không nói trước có thể chuyển trường đến đó hay không, nội tiền học phí thôi, khả năng…”
“Ngươi không cần lo lắng chuyện này đâu. Con rể tương lai của ngươi là người giàu nhất Giang Hải, rất có tiền.” Ninh Nhụy Nhụy nghiêng đầu nhìn Hạ Thiên, ra hiệu Hạ Thiên nhanh chóng tỏ thái độ.
Hạ Thiên gật đầu: “Tốt nhất cả nhà nên đến Giang Hải đi. Ở chỗ chết tiệt này chẳng có gì tốt. Ở đó, cái gì ta cũng có thể xử lý được.”
“Cái này… về sau hãy nói đi.” Mẹ Nhiếp Tiểu Lý có chút do dự. Dù sao bà cũng là một người khá truyền thống, có chút ấm chỗ ngại dời.
“Vợ tiếp viên hàng không, nàng có ý kiến gì không?” Hạ Thiên quay sang nhìn Nhiếp Tiểu Lý.
“Ta cần phải suy nghĩ cẩn thận lại một chút.” Trong lòng Nhiếp Tiểu Lý đang cân nhắc chuyện này, chủ yếu là nàng không muốn nợ Hạ Thiên quá nhiều ân tình. Cho dù nàng trở thành nữ nhân của hắn, nàng cũng không muốn phụ thuộc hoàn toàn đến như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận