Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3732: Dung mạo của ngươi chỉ được, không tính là mỹ nữ

“Thiếu gia.”
Đám bảo tiêu nhìn thấy, tròng mắt như muốn lồi ra, vội tiến lên đỡ Bạch Thiên Hào dậy.
“Ngươi dám giết thiếu gia của chúng ta, bắt bọn họ lại cho ta.” Đầu lĩnh thét lên: “Một người cũng đừng hòng chạy thoát.”
Hạ Thiên cười nói: “Ánh mắt các ngươi bị mù à? Súng là của ông ta, người nổ súng cũng là ông ta, có liên quan gì đến ta chứ?”
Đám bảo tiêu kia nhìn nhau. Thật ra, bọn họ cũng rất mơ hồ.
Vừa rồi, bọn họ xác thực tận mắt nhìn thấy Bạch Thiên Hào cầm súng chỉ vào Hạ Thiên, nhưng sau khi tiếng súng vang lên, người ngã xuống lại là Bạch Thiên Hào. Điều này có chút không thể hiểu được.
“Bất kể nói như thế nào, ba người các ngươi cũng đừng hòng chạy trốn.” Đầu lĩnh bảo tiêu cho tay vào ngực, lấy ra khẩu súng nhắm ngay Hạ Thiên: “Bắt hết tất cả lại, mang về Bạch gia, để gia chủ xử lý.”
Ngoại trừ hai người đang vịn Bạch Thiên Hào, những người khác đều móc súng nhắm ngay Dương San.
Về phần Hàn Nhạc Hân, lúc này nàng không bị để ý đến. Nàng đang suy nghĩ có nên lặng lẽ chuồn đi hay không, sau đó nghĩ cách tìm người đến giúp đỡ.
Hạ Thiên hờ hững nói: “Các ngươi có thể nổ súng thử một chút, xem ai sẽ là người ngã xuống.”
“Hừ, ngươi còn muốn giả thần giả quỷ. Nếu không để ngươi ăn chút đau khổ, ngươi sẽ không biết thế nào là lợi hại.” Bảo tiêu đầu lĩnh hừ lạnh một tiếng, đầu súng hạ thấp xuống một chút, bắn một phát vào chân Hạ Thiên.
Ầm!
Một phát bắn qua, xương bánh chè bị bắn trúng.
“A!”
Bạch Thiên Hào đang ngất đi bỗng dưng tỉnh dậy, thấy chân của mình bị bắn thủng, tức đến mức muốn giết người: “A, con mẹ nó, ai bắn vào chân của ta thế?”
Không đợi bảo tiêu đầu lĩnh trả lời, ông ta lại ngất đi lần nữa.
Dương San thản nhiên nói: “Nếu có thời gian ở đây nói nhảm, các ngươi nên tranh thủ đưa ông ta đến bệnh viện. Nói không chừng còn cứu được.”
“Hừ, chuyện hôm nay vẫn chưa xong đâu.” Bảo tiêu đầu lĩnh cũng không muốn chần chừ. Nếu Bạch Thiên Hào chết ở đây, bọn họ hơn phân nửa cũng không sống được, chỉ là cơn giận trong lòng khó tiêu, trước khi đi còn ném xuống một câu độc ác: “Tuyết Thành là địa bàn của Bạch gia, các ngươi trốn không thoát đâu.”
“Muốn cút thì cút, còn ở đây nói nhảm nhiều như vậy.” Hạ Thiên cũng không kiên nhẫn, ném toàn bộ đám người này ra ngoài cửa sổ.
“Mẹ ơi, nơi này là lầu sáu, ngươi ném bọn họ xuống như vậy, bọn họ chết chắc rồi… Hả?” Hàn Nhạc Hân nổi cả gai ốc, vội vàng chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới, phát hiện không thấy một ai. Dưới lầu hoàn toàn trống rỗng, đừng nói người, ngay cả chó cũng không thấy.
“Chuyện gì xảy ra thế?” Hàn Nhạc Hân mờ mịt xoay người lại, nhìn Hạ Thiên và Dương San: “Tại sao không thấy người nào thế? Biến mất hết rồi sao? Hay là phi thiên rồi?”
Dương San mỉm cười, cũng không giải thích nhiều: “Ngươi chỉ bị hoa mắt mà thôi.”
“Thật sao?” Hàn Nhạc Hân cau mày, nhịn không được xoa xoa ánh mắt của mình.
“Được rồi, không cần để ý đến chuyện này nữa.” Dương San vỗ vai Hàn Nhạc Hân, cười nói: “Nếu không phải đi cùng với ta, vừa rồi ngươi cũng sẽ không bị thương.”
Hàn Nhạc Hân quả nhiên bị di chuyển sự chú ý, lắc đầu nói: “Ta không có bị thương, chỉ là bị cửa đâm trúng nên hơi đau mà thôi. Chúng ta là bạn học tốt với nhau, bây giờ còn là đồng nghiệp, ngươi cần chi phải nói mấy lời khách sáo như vậy làm gì.”
“Tuy nhiên Bạch gia cũng không phải dễ trêu.” Hàn Nhạc Hân vừa nói vừa có chút bận tâm: “Lần này, Bạch gia là người tài trợ cho đại hội, không biết có làm khó dễ chúng ta hay không. Nếu không, chúng ta về Thanh Phong Sơn đi?”
Dương San cười nhạt một tiếng, cũng không quá khẩn trương: “Yên tâm đi, Bạch gia cũng không phải loại ngu ngốc như Bạch Thiên Hào. Lần này chủ trì đại hội là lão gia tử Bạch gia Bạch Vạn Bang. Ông ta có thể phát triển Bạch gia và tập đoàn Lăng Tiêu đến trình độ như bây giờ, ông ta không phải là một thằng ngu.”
“Có ngu hay không có quan trọng không?” Hàn Nhạc Hân nói: “Vừa rồi, Bạch Thiên Hào bị thương thành như vậy, ông ta nhất định sẽ giận chó đánh mèo chúng ta.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, hơi khinh thường nói: “Giận chó đánh mèo thì giận chó đánh mèo. Một lão bạch si thôi mà, có cái gì mà phải lo lắng.”
“Được rồi, an toàn của chúng ta nhờ hết vào ngươi.” Hàn Nhạc Hân cũng không biết nên nói cái gì. Dù sao bản lĩnh của Hạ Thiên trong mắt của nàng rất thần kỳ. Có hắn ở đây, nàng cũng yên tâm hơn không ít.
“Chẳng liên quan gì đến ngươi.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta chỉ cam đoan an toàn cho vợ Tiểu Tiểu Dương mà thôi.”
Hàn Nhạc Hân mở to mắt: “Không phải chứ? Ta cũng là mỹ nữ mà, ngươi không có ý định làm thân sĩ một chút hay sao?”
“Dung mạo của ngươi chỉ được, không tính là mỹ nữ.” Hạ Thiên nói.
Hàn Nhạc Hân bị lời nói của Hạ Thiên làm cho mắc nghẹn, mắt trợn trắng, đành phải nói với Dương San: “San San, tính cách này của hắn có thể làm người ta tức chết, rốt cuộc ngươi thích điểm nào ở hắn vậy?”
“Cái này không thể nói với người ngoài được.” Dương San cũng không giải thích, chỉ nói một câu khá khó hiểu: “Nói ra ngươi cũng không hiểu đâu.”
“Đúng là không hiểu thật.” Hàn Nhạc Hân tất nhiên không có chỗ tìm hiểu, nhưng nàng cũng không có ý định tìm hiểu. Dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến nàng: “Ta đói bụng quá, trước gọi cái gì ăn nhé.”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Ngươi còn không mau trở về phòng của mình mà gọi thức ăn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận