Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1968. Bị cướp

Một nam nhân ngoài ba mươi tuổi, mặc đồ thể thao, thật ra thì nhìn qua hắn cũng là người chuẩn bị kỹ càng nhất, cho dù là giày hay ba lô đều là những mẫu chuyên dùng trong thể thao. Có thể nói là trang bị đầy đủ, thậm chí chuẩn bị cả gậy đi bộ đường dài, nhưng có thể tưởng tượng được, hắn rõ ràng đã đánh giá thấp khó khăn ở đây, cho nên mới trở thành người không chịu nổi đầu tiên.
“Ông chủ Đổng, chúng ta đã đi được nửa chặng đường rồi, cố lên chút nữa đi.” Vương Siêu thuyết phục: “Hơn nữa, nếu bây giờ không đi lên, ngươi chỉ có thể trải qua một đêm ở trên đường này, lúc này không thể về thành phố, hoàn toàn không có xe.”
“Phải đó, Đổng đại ca, ngươi vẫn nên đi với chúng ta, nếu không thì ngươi ở đây một mình sẽ không an toàn.” Búp Bê cũng ở bên cạnh thuyết phục.
“Ông chủ Đổng, không phải thân thể của ngươi luôn rất tốt sao? Kiên trì một lát nữa là được.”
“Đúng vậy, ông chủ Đổng, cùng nhau đi lên đi, lẽ nào gần đây thân thể của ngươi yếu đi rồi sao?”
“Ông chủ Đổng, ngươi sẽ không muốn ở lại một mình ở nơi cứt chim cũng không có này chứ? Để ta nói cho ngươi biết, nghe nói nơi này rất thiếu nữ nhân, có khi nam nhân cũng bị họ coi như nữ nhân, một mình ngươi rất nguy hiểm…”

Những người khác cũng tới đó thuyết phục ông chủ Đổng này, đương nhiên ông chủ Đổng không phải tên của hắn, thật ra hắn tên là Đổng Khiếu, điều kiện gia đình rất tốt, nghe nói là kiểu gia đình có mỏ quặng, hắn đến tham gia tổ chức tình nguyện, theo hắn nói thì chỉ là rảnh rỗi buồn chán, nhưng nghe đâu, thực ra con hàng này muốn đến tổ chức tình nguyện trao đổi tình cảm với vài nữ tình nguyện viên ngây thơ xinh đẹp.
Tuy nhiên danh tiếng của Đổng Khiết trong tổ chức tình nguyện thực sự khá tốt, lý do rất đơn giản, dù sao thì hắn cũng là chủ mỏ quặng, rất hào phóng, lâu lâu hắn sẽ mời mọi người đi ăn cơm, uống nước gì đó, tóm lại hắn rất thân thiện với mọi người.
Đương nhiên, mặc dù ông chủ Đổng hào phóng nhưng cũng không bằng Ninh Nhuỵ Nhuỵ trực tiếp cho tất cả mọi người ở trong khách sạn năm sao, thêm nữa là Ninh Nhuỵ Nhuỵ xinh đẹp nổi tiếng đều có, bởi vì có sự xuất hiện của Ninh Nhuỵ Nhuỵ nên Đổng Khiết cũng không còn là đối tượng được quan tâm nhất trong tổ chức tình nguyện này.
“Ai yếu chứ? Mẹ nó, mấy người mới yếu đấy, cơ thể của lão tử tốt, chỉ là không muốn tới chỗ tồi tàn này, các ngươi thích đi lên thì đi lên đi, dù sao thì ta cũng không đi nữa.” Đổng Khiết trông có vẻ khó chịu: “Đây mà là đến làm tình nguyện viên gì chứ? Quả thực chính là chịu ngược đãi!”
“Làm tình nguyện viên vốn là một công việc rất vất vả mà.” Búp Bê không nhịn được mà nói: “Đổng đại ca, bây giờ ngươi cũng không thể về thành phố được…”
“Ai nói ta không thể về thành phố? Ta chỉ cần một cuộc điện thoại thì lập tức sẽ có xe đến đón ta.” Đổng Khiết hừ nhẹ một tiếng: “Đừng nói xe, cho dù là trực thăng thì ta cũng có thể gọi đến.”
Đổng Khiết vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, nhìn mọi người: “Ta sẽ gọi người đến đón, ai trong các người muốn về với ta?”
Một nhóm người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hình như vài người có vẻ do dự, trước đó họ tưởng không thể có ô tô đi được, vì vậy cảm thấy không còn lựa chọn nào khác là tiếp tục lên núi, nhưng nếu Đổng Khiết thật sự có thể tìm được xe đến đón họ thì đó lại là chuyện khác.
“Ông chủ Đông, cho dù ngươi gọi xe đến thì các ngươi cũng phải xuống núi, xe không lên được sườn núi này, ngươi đi xuống cũng phải mất nửa tiếng, với thời gian này, chúng ta cũng có thể đến đích.” Lúc này, Vương Siêu nói.
Dừng một chút, Vương Siêu tiếp tục nói: “Nếu ông chủ Đông ngươi thực sự có thể gọi trực thăng tới đón thì thật sự tốt hơn là nên đi lên núi, trên núi chắc là có nơi thích hợp để đậu trực thăng, ngược lại dưới núi không có nơi nào thích hợp.”
“Vương Siêu, đừng nói với ta những lời này, ngươi tưởng ta không biết ý đồ thật sự của ngươi là gì sao? Ngươi chỉ muốn lừa chúng ta lên núi trước, lần này ta không bị lừa đâu.” Đổng Khiết hừ một tiếng: “Được rồi, bây giờ ta sẽ gọi, để xem có ô tô hay máy bay trực thăng không.”
Đổng Khiết nói xong thì lập tức bấm gọi, sau đó nghe thấy hắn ở đó nói lớn với đối phương.
“Là ta, Đổng Khiết… ở đâu cơ? Sắp xếp xe hơi cho ta, ta đang ở nơi khỉ ho cò gáy, đợi đã, ta sẽ gửi địa chỉ cho ngươi… được, nhanh lên, nếu gần đó không có xe thì lấy trực thăng cho ta, dù sao thì đêm nay ta phải rời khỏi nơi tồi tàn này… tóm lại ngươi thu xếp cho ta.”
Đổng Khiết cúp điện thoại, nhìn mọi người: “Xong rồi, sắp tới sẽ có xe tới đón ta, trên xe không có mấy người, bây giờ ai muốn xuống núi với ta?”
“Ông chủ Đông, lúc này trời gần tối rồi, xuống núi cũng không an toàn cho ngươi, vẫn nên cùng đi theo mọi người đi.” Vương Siêu thuyết phục nói: “Cho dù ngươi thực sự muốn rời đi thì tốt hơn hết là đợi ngày mai trời sáng rồi mới đi, nếu không nhỡ xảy ra chuyện gì, mọi người quay về sẽ không dễ bàn giao.”
“Vương Siêu, ngươi đừng có dọa ta, có thể xảy ra chuyện gì chứ? Còn có thể có người cướp bóc ta sao? Nếu có mỹ nữ muốn giở trò khiếm nhã với ta, ta cầu còn không được đấy.” Đổng Khiết trông như chẳng hề để ý.
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên cảm giác được phía sau có thứ gì đó đè lên, đồng thời bên tai truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Đừng động đậy, cướp đây!”
“A…”
Mấy tiếng kinh hô vang lên, mọi người nhìn ra phía sau Đổng Khiết thật sự có thêm một người nữa, mà người này đang cầm trong tay một con dao giết lợn, lúc này mũi dao đang dí sát vào eo Đổng Khiết.
Đổng Khiết lập tức sửng sốt, hắn thành miệng quạ rồi sao? Thật sự có người cướp?
“Ta nói, huynh đệ, ngươi ăn cướp cũng không nhìn dịp sao? Ngươi hình như chỉ có một mình, chúng ta có hơn chục ngươi đấy.” Đổng Khiết miễn cưỡng liếc nhìn lại, phát hiện người cướp là một thanh niên, dáng người cao gầy, cảm giác thân hình gầy gò, nhưng ánh mắt lại rất dữ tợn.
“Đừng nói nhảm, nghe bọn họ đều gọi ngươi là ông chủ, ngươi nhất định phải rất giàu có, lập tức giao tiền ra đây cho lão tử, nếu không lão tử đâm chết ngươi!” Nam nhân cao gầy ánh mắt dữ tợn, vừa nói chuyện vừa dùng sức đưa dao giết lợn về phía trước.
Đổng Khiết cảm thấy đau nhói, lập tức cả vong hồn cũng ứa ra, lập tức nhận ra người này không phải đùa giỡn, thật sự có thể đâm chết hắn.
“Đừng đừng đừng, ta đưa tiền cho ngươi, ta đưa tiền cho ngươi, nhưng ta không có tiền trong người, hay ta chuyển khoản qua WeChat cho ngươi nhé? Alipay cũng được, nếu ngươi mang theo máy P0S thì ta có thể quẹt thẻ cho ngươi…” Đổng Khiết vội vàng nói.
“Lão tử chỉ cần tiền mặt!” Nam nhân cao lớn gầm lên: “Lập tức đưa ta tất cả tiền mặt trên người ngươi!”
“Nhưng ta thật sự không có tiền mặt, giờ ai còn mang tiền mặt…” Đổng Khiết có chút gấp, hắn không phải là không có tiền, chỉ là thật sự không mang theo tiền mặt.
“Này, thật ra ta mang theo tiền mặt.” Một giọng nói lười biếng vang lên: “Ngươi muốn ta cho ngươi vay một ít tiền không?”
Nghe thấy giọng nói này, tất cả mọi người đều có chút không nói nên lời, sau đó cùng nhau nhìn Hạ Thiên, tự hỏi người này có vấn đề về não hay sao? Đây không phải là dẫn người đến chỗ hắn cướp à?
Thật là không có ý thức bảo vệ bản thân chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận