Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3709: Ngươi rọi gương lại xem ngươi có đẹp trai hay không?

“Sao?” Tề Phán Nguyệt ngây người nhảy dựng lên, ánh mắt nhìn về phía âm thanh phát ra, quả nhiên nhìn thấy Hạ Thiên đang đứng đó: “Ngươi, tại sao ngươi trở về?”
Hạ Thiên nói: “Ta không có đi, lấy đâu ra mà trở về?”
“Ngươi không đi?” Tề Phán Nguyệt ngẩn ra: “Vậy vừa rồi ngươi cái gì cũng nghe được hết?”
Hạ Thiên gật đầu: “Đúng, nghe được hết.”
“Ngươi nghe lén người khác nói chuyện, đúng là không biết xấu hổ.” Tề Phán Nguyệt tức giận nói.
Hạ Thiên cảm khái lắc đầu: “Nếu ngươi thương thầm ta, ngươi cứ việc nói thẳng. Dù sao ta đẹp trai như thế, nữ nhân nào cũng chạy không thoát.”
Tề Phán Nguyệt thiếu chút nữa bật cười: “Ta nhổ vào. Ngươi rọi gương lại xem ngươi có đẹp trai hay không?”
“Đương nhiên là ta đẹp trai rồi, còn đẹp trai nhất thiên hạ, đẹp trai vô địch thiên hạ.” Hạ Thiên cười to: “Ngươi đang yêu thầm ta, nhưng ta khẳng định ngươi không lọt vào mắt ta được đâu. Cho nên, ngươi đang cố ý dùng phương pháp chửi bới ta, khiến cho ta chú ý. Đáng tiếc, chiêu này vô dụng.”
Tề Phán Nguyệt tức đến mức muốn thổ huyết: “Ngươi, ngươi…”
“Đáng tiếc, dung mạo của ngươi quá xấu, ta hoàn toàn chướng mắt.” Hạ Thiên bổ cho Tề Phán Nguyệt một đao.
“Đánh rắm! Làm sao ta có thể thích loại người như ngươi được.” Tề Phán Nguyệt khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, chỉ vào Hạ Thiên mà mắng: “Ngươi mới là xấu…”
Hạ Thiên nhảy đến trước mặt Tề Phán Nguyệt, nhìn chằm chằm vào mắt của nàng.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Tề Phán Nguyệt giật mình, sắc mặt đỏ lên: “Ngươi đừng có làm loạn. Ngươi còn dám đến gần ta, ta sẽ đánh ngươi.”
“Được rồi, ta không rảnh nói nhảm với ngươi nữa.” Hạ Thiên lập tức lui về sau hai bước, lười biếng nói: “Ta không phải đến đây để liếc mắt đưa tình với ngươi. Ngươi mang ta đến hang cổ giấu bí quyển tu tiên đi. Nếu không, đến lúc đó lại xảy ra chuyện nữa.”
Tề Phán Nguyệt không hiểu: “Hang cổ gì?”
“Đừng lãng phí thời gian.” Hạ Thiên trừng mắt nhìn Tề Phán Nguyệt: “A Cửu và dì của ngươi còn đang giữ chân những người kia, chúng ta nhất định phải tranh thủ từng giây. Nếu không, Tề gia các ngươi sẽ bị diệt môn đấy.”
Tề Phán Nguyệt nghe Hạ Thiên nói nghiêm trọng như thế, đành phải nói: “Ta đích thật không biết mà, để ta tìm gia gia để hỏi.”
“Ngươi có bị ngốc hay không thế?” Hạ Thiên nói: “Gia gia ngươi đã đưa chìa khóa và bản đồ cho ngươi, ngươi cứ trực tiếp dựa vào bản đồ là được.”
Tề Phán Nguyệt vẫn hồ đồ: “Cái gì bản đồ? Cái gì chìa khóa?”
Lúc này, Bạch Tiêm Tiêm nhìn bùa hộ thân trong tay: “Hẳn là hai lá bùa này.”
“Đúng, một tấm là bản đồ, một tấm là chìa khóa.” Hạ Thiên có chút không kịp chờ đợi: “Đừng lãng phí thời gian nữa. Bây giờ chúng ta đi thôi. Nếu chậm trễ, người khác sẽ cướp mất.”
“Được, vậy chúng ta đi.” Tề Phán Nguyệt suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu.
Bạch Tiêm Tiêm lại đứng im không nhúc nhích.
“Vợ Tiêm Tiêm, nàng còn đứng đó làm gì, đi thôi.” Hạ Thiên ngạc nhiên nhìn Bạch Tiêm Tiêm: “Nếu nàng không đi, nàng đưa lá bùa cho ta cũng được.”
“Không được, lá bùa này không thể cho ngươi.” Bạch Tiêm Tiêm nắm chặt lá bùa trong tay, mắt lạnh nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên khó hiểu hỏi: “Chuyện gì xảy ra với nàng thế? Ngay cả ta mà nàng cũng không nghe lời?”
“Đương nhiên không nghe rồi.” Bạch Tiêm Tiêm lạnh lùng nói.
Tề Phán Nguyệt như phát mộng. Vừa rồi Bạch Tiêm Tiêm còn nói gần nói xa, thái độ rất sùng bái và thích Hạ Thiên, tại sao bây giờ lại lạnh nhạt với hắn như thế?
“Tiêm Tiêm, chuyện gì thế?” Tề Phán Nguyệt hỏi.
“Vợ Tiêm Tiêm, bây giờ không phải là lúc cáu kỉnh.” Hạ Thiên cũng có chút không vui, mặt lạnh lại, nghiêm túc nói: “Bình thường, chuyện gì ta cũng có thể chiều theo nàng. Bây giờ mạng người quan trọng, nàng đừng giở tính trẻ con nữa.”
Bạch Tiêm Tiêm thản nhiên nói: “Ngươi không phải Thiên ca ca.”
“Nàng nói hươu nói vượn gì đấy.” Hạ Thiên tức giận, chỉ vào Bạch Tiêm Tiêm nói: “Ta thấy ngươi mới là người giả mạo Bạch Tiêm Tiêm đấy, thậm chí ngay cả ta cũng không nghe.”
Giọng điệu của Bạch Tiêm Tiêm vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng ánh mắt lại hiện lên sự tức giận: “Thiên ca ca không có khả năng nói chuyện với ta như thế.”
“Vậy còn phải xem tình huống như thế nào.” Hạ Thiên tức giận hét lên: “Bao nhiêu nhân mạng của Tề gia có cùng nhịp thở với bí quyển tu tiên này, nàng cứ kéo dài mãi, chờ địch nhân đến, tất cả mọi người đều phải chết.”
“Cho nên ta mới nói ngươi không phải Thiên ca ca.” Bạch Tiêm Tiêm mỉm cười: “Thiên ca ca không bao giờ nói ra những lời này đâu.”
Hạ Thiên cảm thấy bất đắc dĩ: “Tiêm Tiêm, nàng muốn làm loạn thì về sau hãy làm. Bây giờ ta có chuyện quan trọng hơn cần làm.”
Hắn quay sang nói với Tề Phán Nguyệt: “Tam tiểu thư, nếu không, ngươi kéo Tiêm Tiêm đi, chúng ta đến hang cổ trước, những chuyện khác chờ đến đó rồi hãy nói.”
“Ngươi thật sự không phải Hạ Thiên.” Lúc này, Tề Phán Nguyệt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Hạ Thiên tức giận rống lên: “Ngươi bị bệnh gì thế? Chẳng lẽ ngươi không quan tâm đến tính mạng của tất cả người trên dưới Tề gia sao?”
“Ta đương nhiên quan tâm, nhưng ngươi tuyệt không phải Hạ Thiên.” Tề Phán Nguyệt lạnh giọng nói: “Hạ Thiên, hắn không bao giờ gọi ta là tam tiểu thư. Cùng lắm hắn sẽ gọi ta một tiếng xú nha đầu.”
Hạ Thiên: “….”
“A, vì sao các ngươi lại không nghe ta chứ?” Im lặng vài giây, Hạ Thiên nổi bão, hai tay nắm chặt hét to: “Ta bảo các ngươi dẫn ta đến hang cổ, vì sao các ngươi lại không đi? Đi, đi, đi.”
“Ngươi muốn làm gì, ta chẳng hứng thú muốn biết.” Biểu hiện Bạch Tiêm Tiêm lạnh dần, ánh mắt bắt đầu hiện lên sự tức giận: “Nhưng ngươi giả mạo Thiên ca ca, ta tuyệt đối không tha thứ.”
“Ha ha, ngươi có thể làm gì được ta?” Hạ Thiên bỗng nhiên tháo chiếc mặt nạ da người xuống: “Lão tử là môn nhân Thiên Diện Môn, có thần công đào đất, danh hiệu Xuyên Sơn Công Tử, các ngươi có thể làm gì được ta?”
Nói xong, người này hơi nghiêng người, đoạt lấy lá bùa trong tay Tề Phán Nguyệt, sau đó chui vào trong đất, biến mất không thấy đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận