Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2622: Trùng Dương Cung

Đi qua một sườn núi nhỏ, bốn người liền nhìn thấy một cổng viện tàn tạ.
Cổng viện cao chừng hai mét, tường vây xung quanh sụp đổ hơn nữa, chỉ dùng gốc cây và cành trúc miễn cưỡng sửa sang lại chỗ thiếu sót, cơ mà tấm biển trên cửa viện lại mới toanh, trên đó viết ba chữ lớn Nghênh Tiên Điện.
“Những người này mới thay tấm biển mới, sao lại không tu sửa cái viện này luôn đi.” Thạch Thuần có chút không rõ hỏi.
Cố lão đạo cực kỳ có kinh nghiệm với việc này, vừa cười vừa nói: “Bởi vì tu sửa tường viện và phòng ốc rất tốn tiền, hơn nữa ngoại trừ những nơi hương hỏa thịnh vượng ở Trùng Dương Cung có thể làm mặt tiền, thì những đạo quán khác đều duy trì bề ngoài như thế, còn có thể khiến du khích tin đây là nơi cao nhân ẩn sĩ.”
“Được rồi.” Thạch Thuần bĩu môi, trong lòng vẫn không đồng ý lắm.
Ninh Nhụy Nhụy sờ đầu Thạch Thuần, mỉm cười nói: “Chúng ta vào thôi, xử lý xong chuyện ta dẫn ngươi tới nơi náo nhiệt vui chơi, chịu không.”
“Ta không sao cả.” Tích cách Thạch Thuần trời sinh thích náo nhiệt, cho nên không thích mấy chỗ lạnh lẽo như này, nhưng nàng cũng là cô nương hiểu chuyện, sẽ không vì vậy mà tức giận.
“Khâu đạo huynh có đó không? Lão Cố lại đến làm phiền đây!” Cố lão đạo còn ở ngoài cửa mà đã cười lớn tiếng, giọng nói trung khí hữu lực, đừng nói truyền vào trong viện, coi như đứng cách xa hai dặm cũng có thể nghe rõ mười mươi.
“Quả nhiên là người tu đạo.” Ninh Nhụy Nhụy âm thầm gật đầu, có điều nàng cũng nhìn ra được tu vi của Cố lão đạo này không phải rất cao.
Không qua bao lâu, trong việc truyền đến âm thanh trong trẻo đáp lại, sau đó liền thấy một tiểu đạo cô chừng mười sáu mười bảy tuổi vội vàng chạy ra: “Hóa ra là ông Cố đến, sư phụ và sư tổ đã sớm đợi người rồi!”
“Là Tâm Niệm sao.” Cố lão đạo thấy tiểu đạo cô không khỏi mỉm cười, “Lại phiền ngươi đến tiếp đón chúng ta, mấy ngày nay đoán chừng phải phiền ngươi nấu cơm cho chúng ta rồi.”
“Đâu có, ông cố và em Tiểu Thiền có thể đến đây, ta vui mừng còn không kịp nữa.”
Tiểu đạo cô Tâm Niệm dùng một tay dìu Cố lão đạo, một tay khác nắm bàn tay tiểu đạo sĩ, quay đầu lại mới thấy được Thạch Thuần và Ninh Nhụy Nhụy, kinh ngạc kêu lên: “Ấy, còn hai vị khách quý nữa, ngại quá, vừa nãy ta không nhìn thấy, thật sự thất lễ rồi.”
“Không sao, không sao.” Ninh Nhụy Nhụy thấy tiểu đạo cô muốn khom người xin lỗi các nàng liền khoát tay: “Chúng ta cũng không phải khách quý gì, chỉ là qua đây tìm quán chủ các ngươi có chút việc thôi.”
“Hai vị cô nương này đến tìm sư phụ ngươi, được rồi, vậy cũng mời vào bên trong trước đã.”
Tiểu đạo cô Tâm Niệm cẩn thận dẫn Cố lão đạo và tiểu đạo sĩ vào phòng khách, sau khi sắp xếp cho hắn một cái ghế trúc thoải mái, lại nhanh chóng tiếp đón Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần.
“Thật ngại quá, sư phụ vừa ra ngoài.” Tiểu đạo cô Tâm Niệm dâng trà nóng cho ba người lớn, rồi cho tiểu đạo sĩ một chai đồ uống, vô cùng áy náy nói: “Sức khỏe sư tổ không tốt, vừa mới ngủ rồi, để ta đi kêu hắn dậy.”
“Ấy, đừng kêu hắn, nếu lão nhân gia đã ngủ thì chúng ta chờ là được.” Lúc Ninh Nhụy Nhụy ở nhà thường chăm sóc ông nàng, cho nên biết được mấy người già rất khó ngủ, nếu như gọi tỉnh dậy đoán chừng cả ngày sẽ không có tinh thần.
Tiểu đạo cô Tâm Niệm chần chừ chốc lát, chỉ đành nhìn Cố lão đạo, Hạ Thiên vọng hắn cho nàng chủ ý.
“Ngươi cứ nghe lời của hai vị cô nương đi.” Cố lõa đạo cười uống trà: “Tâm Niệm, ngươi không cần vội đâu, ngồi xuống nói chuyện với ông Cố một lát.”
“Hả, được.” Tiểu đạo cô Tâm Niệm lập tức chuyển một cái ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh.
Cố lão đạo tùy tiện hỏi: “Sư phụ ngươi đi đâu.”
“Lúc sáng sư phụ tu hành ở hậu viện, kết quả có điện thoại bên Trùng Dương Cung gọi đến, nói có việc quan trọng tìm sư phụ.”
Tiểu đạo cô Tâm Niệm trả lời: “Sư phụ cơm chưa ăn đã ra ngoài luôn, chắc là sắp về rồi.”
“Trùng Dương Cung à.” Cố lão đạo lắc đầu, “Đoán chừng là có liên quan đến…” Nói đến đây, Có lão đạo đột nhiên giương mắt nhìn Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần, sau đó chuyển đề tài, “Không sao, vậy chúng ta ở đây chờ.”
Ninh Nhụy Nhụy rõ ràng cảm thấy Cố lão đạo này có chút phòng bị không rõ với nàng và Thạch Thuần, chỉ là không biết từ đâu.
“Còn chưa hỏi quý danh của hai vị khách quý là?” Tiểu đạo cô Tâm Niệm lúc này mới nói với Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần.
Thạch Thuần giành trả lời: “Ta là Thạch Thuần, đây là tỷ tỷ ta Ninh Nhụy Nhụy, chúng ta có chút việc muốn tìm quán chủ các ngươi.”
“Ninh Nhụy Nhụy? Ngươi là Ninh Nhụy Nhụy sao?” Tiểu đạo cô kinh ngạc nhìn Ninh Nhụy Nhụy, đôi mắt mở to.
“Ngươi biết ta sao?” Ninh Nhụy Nhụy có chút bất ngờ.
“Hả, không biết.” Tiểu đạo cô Tâm Niệm vội vàng lắc đầu, có điều vẫn giải thích một câu: “Lúc sư phụ sắp đi có dặn dò ta, hai ngày nay sẽ có tiểu thư tên Ninh Nhụy Nhụy đến đây, bảo ta đến lúc đó cẩn thận tiếp đãi nàng.”
“Chỉ là không ngờ ngài là Ninh Nhụy Nhụy tiểu thư, trông thật xinh đẹp.”
Ninh Nhụy Nhụy tự động xem nhẹ mấy từ không quan trọng, trực tiếp bắt lấy chỗ then chốt, nghi ngờ hỏi: “Sao sư phụ ngươi biết ta muốn đến?”
Phải biết rằng việc Ninh Nhụy Nhụy đi An Tâm Quán, theo lý chỉ có nàng và Hạ Thiên, còn mấy mấy nữ nhân bên cạnh Hạ Thiên biết, hơn nữa cũng không có khả năng tiết lộ ra, vậy tại sao quán chủ của An Tâm Quán lại biết?
Bạn cần đăng nhập để bình luận