Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2429: Còn không bằng dựa vào chính mình

Đảo Sương Nguyệt, cực Bắc.
Bốn thân ảnh chạy như bay trong rừng rậm, liên tục tránh né những con đom đóm quỷ hỏa kia.
Chờ đến một chỗ rộng lớn, rốt cục mới xem như trốn khỏi một kiếp.
Bốn người này không phải ai khác mà chính là Ứng Hiểu Nguyệt, Mã Khỉ linh, Tiêu Diễm Diễm cùng với người đeo mặt nạ quỷ.
“Đây là nơi vớ vẩn nào thế!”
Tiêu Diễm Diễm không chịu được đầu tiên, nàng chính là thiên kim tiểu thư đó, đã bao giờ trải qua việc mệt nhọc này, vốn cho rằng tham ra Trường Sinh hội chỉ là lướt qua sân khấu, cùng lắm là đi ra ngoài du lịch nghỉ ngơi, kết quả lại ầm ĩ đến mức ảnh hưởng đến tính mạng: “Ta thực sự không chịu nổi nữa, ta phải trở về Tiêu Đảo, ta muốn về nhà!”
Nếu như là lúc bình thường, nàng nói như thế nhất định sẽ có người mở miệng phê bình hai câu, dù sao được nuông chiều từ bé cũng không phải chuyện tốt, hơn nữa cũng dễ dàng làm cho người ta phản cảm.
Có điều tình huống hiện tại chính là mọi người vừa trở về từ cõi chết, khó tránh khỏi sẽ có ý nghĩ muốn về nhà.
Kiểu địa phương quỷ quái này ai mà thích đến chứ.
“Trong thời gian ngắn chắc chắn không về được.” Mã Khỉ Linh dáng vẻ như thường, chỉ chỉ mặt trăng trên cao: “Chúng ta phải ở trên đảo này ít nhất bảy ngày, chờ đến khi hiện tượng trăng tròn biến mất mới có thể về.”
Tiêu Diễm Diễm có chút không hiểu: “Không phải trăng tròn chỉ có một ngày thôi sao?”
“Đây là đảo Sương Nguyệt.” Người mặt quỷ lạnh nhạt nói.
“Đảo Sương Nguyệt thì sao, chẳng lẽ không phải ở trên địa cầu hả!” Tiêu Diễm Diễm có chút không phục mắng lại.
“Đây là chốn khôi phục linh khí, hơn nữa Sương Nguyệt đúng là không giống với địa cầu.”
Ứng Hiểu Nguyệt điều chỉnh khí tức, sau đó nhìn xung quanh, “Vậy nên thay vì phàn nàn thì chi bằng mọi người đoàn kết lại, nếu không thật sự không sống sót nổi trong vòng bảy ngày tới.”
“Đoàn kết?” Tiêu Diễm Diễm cười lạnh một tiếng, “Ta thấy không cần đâu, không chừng mấy người xấu xa các ngươi bán ta đi thì chết.”
Ứng Hiểu Nguyệt cười nhạo nói: “Chẳng lẽ ngươi mang ý tốt tới Tiêu à? Ở đây giả trang trong sạch cái gì.”
“Ngươi nói gì đấy!” Tiêu Diễm Diễm giận tím mặt, chỉ vào Ứng Hiểu Nguyệt nói: “Ta thấy ở đây ngươi là kẻ xấu, tâm tư nặng nhất, chưa biết chừng khi nào sẽ đâm cho chúng ta một đao đâu.”
“Ta thèm vào mà để ý ngươi.” Ứng Hiểu Nguyệt lạnh giọng nói: “Ta không ngại thanh minh trước, mục đích ta đến trên đảo này là vì âm Hậu.”
“Các ngươi đừng tranh với ta, người đó nhất định phải là của ta.”
“m Hậu?” Tiêu Diễm Diễm không khỏi mắng một câu: “Đó không phải là một lão bà sống hơn trăm tuổi à, ngươi muốn bà ta làm gì?”
Mã Khỉ Linh cười khẽ: “Nàng ta cũng không phải lão bà đơn giản như vậy đâu, mà là một lão yêu bà, người xem thường nàng ta sẽ chết rất khó coi.”
“Các ngươi tới đảo Sương Nguyệt là vì gì?”
Tiêu Diễm Diễm thận trọng nhìn Mã Khỉ Linh, rồi quay sang người mặt quỷ, “Còn ngươi nữa đấy, sao cứ đeo mặt nạ làm gì, không dám cho người ta xem diện mạo thật hả?”
“Tiểu cô nương, vẫn nên bớt tò mò đi.”
Mã Khỉ Linh cười khẽ, vừa đập vừa cào: “Chúng ta tới đây làm cái gì chẳng liên quan gì đến ngươi, coi chừng biết nhiều quá lại không thoát thân được.”
Tiêu Diễm Diễm cũng có chút lo lắng vấn đề này, chỉ là không thoải mái với thái độ của Mã Khỉ Linh: “Ta mới không thèm để ý mục đích của các ngươi, tóm lại ta không thấy hứng thú gì với thứ trên đảo này, tham gia Trường Sinh hội cũng là nhiệm vụ trong tộc giao cho.”
“Vậy nên các ngươi có tâm cơ thủ đoạn cũng gì đó cũng đừng nhằm vào ta, ta chỉ muốn sống sót trở về thôi.”
“Vậy thì ngoan ngoãn ngậm miệng lại.” Giọng điệu của người mặt quỷ vẫn hờ hững như trước, chỉ là lời nói tương đối không khách khí.
Tiêu Diễm Diễm nghe vậy liền tức giận, đang muốn nói cái gì thì bỗng thấy chân trời phía xa có mấy đạo thiên lôi đánh xuống, bị dọa sợ đến mức im bặt.
“Nơi đó có biến, chúng ta có nên qua đó xem không?” Ứng Hiểu Nguyệt dĩ nhiên cũng nhìn thấy tình huống kia, quay đầu nhìn về phía Mã Khỉ Linh và người mặt quỷ, “Nhưng hình như đằng trước không có đường, rồi còn không biết có ẩn chứa nguy hiểm gì hay không.”
Mã Khỉ Linh nói với Ứng Hiểu Nguyệt: “Không phải ngươi từng ở trên đảo sao, chẳng lẽ một chút ấn tượng cũng không có?”
“Lúc đó là hồi ta còn bé xíu, hơn nữa người trên đảo đều sẽ uống thuốc làm mờ trí nhớ.”
Ứng Hiểu Nguyệt phàn nàn nói: “Huống hồ trận pháp nơi này cứ cách một khoảng thời gian là sẽ thay đổi, cho dù ta lợi hại hơn nữa thì cũng không biết tình huống bây giờ thế nào.”
“Vậy cẩn thận một chút, qua đó coi sao.”
Mã Khỉ Linh cảm thấy ngồi chờ chết không phải biện pháp gì tốt, “Nếu như có thể gặp được Hạ Thiên thì tốt, có hắn sẽ tiết kiệm không ít việc.”
Ứng Hiểu Nguyệt vô cùng đồng ý với câu này, mặc dù nàng có mối thù giết đệ với Hạ Thiên, nhưng cũng không thể không thừa nhận, tên kia thật sự là kẻ cái gì cũng làm được, khiến người ta có cảm giác cực kỳ an toàn.
“Ngược lại ta cảm thấy tên kia chẳng lợi hại tý nào.” Tiêu Diễm Diễm không đồng ý với quan điểm của Mã Khỉ Linh, Hạ Thiên ở trong ấn tượng của nàng là một kẻ rất háo sắc, là tiểu bạch kiểm không có bản lĩnh, “Thay vì trông cậy vào hắn, còn không bằng dựa vào chính mình.”
Ứng Hiểu Nguyệt khẽ hừ một tiếng, lười giải thích cho nữ nhân này biết.
Chỗ thần kỳ của Hạ Thiên ngoại trừ người thân của hắn ra, thì cũng chỉ có người từng chiến đấu với hắn là biết rõ nhất.
Nàng cũng phải ăn không ít khổ, bỏ ra không biết bao nhiêu cái giá để biết rõ điểm ấy.
May mà nàng tỉnh ngộ sớm, bằng không để giống tên đệ đệ ngu xuẩn kia của nàng, có lẽ mộ nàng đã xanh cỏ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận