Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2800: Tế thần kiếm

“Không biết Võ Cửu ở bên ngoài như thế nào.” Kiều Tiểu Kiều hơi lo lắng: “Nếu chẳng may Châu Mục chính là người Vạn Hỏa giáo, hắn ta sẽ gặp nguy hiểm.”
Cố Hàm Sương cũng không lo lắng điều này. Nàng nói: “Võ Cửu là nội vệ hoàng triều, võ công không thấp. Nếu hắn ta gặp phải biến cố, ít nhất chạy trốn cũng không thành vấn đề.”
“Cũng đúng.” Kiều Tiểu Kiều cảm thấy yên tâm hơn một chút. Nàng quay lại nói với hai thị tỳ: “Chúng ta có thể ra ngoài đi dạo một chút trong sơn trang không?”
Hai thị tỳ liếc mắt nhìn nhau, do dự nói: “Chắc là có thể, nhưng hai vị đừng nên đi quá xa. Trong sơn trang có rất nhiều cấm địa. Nếu không cẩn thận mạo phạm, hai vị sẽ rất phiền phức.”
Kiều Tiểu Kiều cười nói: “Yên tâm đi, ta chỉ đi dạo quanh quanh một chút xem phong cảnh mà thôi.”
“Kiếp Sí, ngươi đi theo hai vị chủ nhân đi.” Thị kỳ Kiếm Yên đẩy đồng bạn mình một cái, nhỏ giọng nói: “Có chuyện gì cũng có thể phòng bị.”
“Không sao đâu, hai ngươi đi theo hết cũng được.” Kiều Tiểu Kiều nhìn ra được tâm tư của hai người: “Chúng ta cũng không phải đến điều tra tình báo.”

Kiến trúc bên trong Chú Kiếm sơn trang giống với hoa mai. Chỗ trọng tâm nhất là nơi đúc kiếm lô. Hỏa Mạch thần kiếm đang được đặt ở đó, yên lặng chờ khai phong vào ba ngày sau. Tầng thứ nhất từ nhụy hoa hướng ra ngoài là nơi ở của những nhân vật quan trọng trong sơn trang, ví dụ như gia đình trang chủ, chú kiếm đại sư… Hướng ra ngoài nữa chính là đệ tử ở lại trong sơn trang, và ngoài cùng chính là phòng khách.
Kiều Tiểu Kiều và Cố Hàm Sương đang ở cánh hoa ngoài cùng. Bọn họ nhìn thấy một hòn giả sơn, một hành lang và một hồ cá.
“Cá ơi cá ơi, mau ăn đi.” Bên trên hành lang, một thiếu nữ duyên dáng dựa cột ném thức ăn cho cá trong hồ.
“Thiếu nữ này là ai thế?” Kiều Tiểu Kiều có chút ngoài ý muốn hỏi thị tỳ Kiếm Yên. Dựa theo tin tức xa phu Võ Cửu thăm dò được, bên trong Chú Kiếm sơn trang, ngoại trừ thị tỳ thì chỉ có toàn nam nhân mới đúng chứ. Nhìn trang phục của cô bé kia hiển nhiên không phải hạ nhân, cho nên nàng mới cảm thấy lạ.
“Cái này, cái này…” Thị tỳ Kiếm Yên lắp bắp hơn nửa ngày cũng không nói ra được.
Thị tỳ Kiếm Sí lên tiếng: “Cái này không thể nói.”
Kiều Tiểu Kiều lại càng hiếu kỳ hơn: “Tại sao lại không thể nói? Chẳng lẽ thân phận của nàng có điều gì cấm kỵ sao?”
“Trên người nàng ta không hề có một chút kiếm khí nào, chắc hẳn là một người bình thường.” Cố Hàm Sương cũng không khỏi nghi hoặc: “Nhưng nàng ta lại thường xuyên uống đan dược dành cho Kiếm đạo. Thật kỳ quái!”
“Chẳng lẽ nàng là lô đỉnh?” Kiều Tiểu Kiều đã đọc qua mấy quyển tiểu thuyết tu tiên, trong đầu bỗng nhiên dâng lên một suy nghĩ.
“Không, không phải, các vị đừng có đoán mò.” Thị tỳ Kiếm Yên giật mình, liên tục khoát tay: “Nàng là con gái của Trang chủ, năm nay mười ba tuổi, cơ thể yếu ớt, không thể không thường xuyên dùng đan dược giữ mệnh.”
“Nếu là con gái trang chủ, có cái gì mà không thể nói chứ?” Kiều Tiểu Kiều hỏi.
Thị tỳ Kiếm Sí thở dài: “Bởi vì ba ngày sau, tiểu thư sẽ phải hiến tế cho thanh thần kiếm làm phần thưởng khai phong.”
“Ngươi nói cái gì?” Kiều Tiểu Kiều còn tưởng rằng mình nghe lầm, không khỏi hỏi lại lần nữa: “Vừa rồi ngươi mới nói cái gì?”
Thị tỳ Kiếm Yên bị dọa, vội che miệng đồng bạn, cười khổ: “Không có gì, nàng ấy chẳng nói gì cả.”
“Nàng ta vừa mới nói ba ngày sau cô bé sẽ bị hiến tế.” Cố Hàm Sương lại nghe được rõ ràng, lông mày không khỏi cau lại.
“A, các ngươi là ai? Vì sao lại ở đây?” Thiếu nữ nghe âm thanh, lập tức cả kinh, sợ xanh mặt nhìn hai người Kiều Tiểu Kiều.
Lúc này, Kiều Tiểu Kiều mới nhìn thấy tay chân của thiếu nữ đều bị khóa bằng xích sắt. Khóa sắt cắm vào trong xương cốt, ngẫm lại hẳn rất đau.
“Bẩm tiểu thư, hai vị này là khách nhân đến tham gia đại hội thử kiếm.” Thị tỳ Kiếm Yên vội vàng kéo Kiếm Sí quỳ xuống, hồi đáp: “Bọn họ chỉ tùy ý ra ngoài một chút, vô tình đụng phải tiểu thư.”
“Được rồi, có cái gì mà đụng phải hay không đụng phải.” Thiếu nữ mỉm cười, khoát tay nói: “Ta chỉ bị hù mà thôi, cũng không có ý trách cứ các ngươi. Đứng lên đi.”
“Hai vị tỷ tỷ thật xinh đẹp, giống như thần tiên vậy.” Ánh mắt trong suốt của thiếu nữ nhìn Kiều Tiểu Kiều và Cố Hàm Sương: “Nếu ta có thể xinh đẹp bằng một nửa hai vị thì thật tốt biết bao.”
Kiều Tiểu Kiều mỉm cười nói: “Dung mạo của ngươi cũng rất đáng yêu mà.”
“Đáng yêu?” Thiếu nữ chỉ cười, cũng không nói gì.
“Ngươi ở đây làm gì? Còn không mau cút về phòng?” Lúc này, một tiếng quát to vang lên. Một nam nhân mập mạp vội vã chạy đến, chỉ vào thiếu nữ, mắng to: “Tiện cốt đầu ngươi còn muốn chạy trốn?”
Thiếu nữ nhẹ giọng giải thích: “Tam ca, ta ở trong phòng khó chịu quá, ta ra ngoài giải sầu một chút thôi mà.”
“Giải sầu cái rắm, ngươi là tế phẩm trọng yếu xem Hỏa Mạch thần kiếm có thể khai phong hay không.” Nam nhân mập mạp không hài lòng nói: “Cho dù cơ thể của ngươi chỉ bị thương một chút xíu thôi cũng có thể ảnh hưởng đến thần kiếm, ngươi có biết không?”
“Ta biết rồi, ta trở về phòng ngay.” Thiếu nữ không dám phản bác nữa, đành phải quay về phòng.
Kiều Tiểu Kiều bước đến, kéo cổ tay thiếu nữ lại, thản nhiên nói: “Ngươi đừng về, cứ ở đây, muốn ở bao lâu thì ở.”
“Ngươi là thứ đồ gì thế? Biến đi! Nếu không, ta một kiếm chém chết ngươi.” Nam nhân mập mạp giận dữ, nói xong liền rút kiếm bổ tới Kiều Tiểu Kiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận