Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2365. Cùng lắm thì đánh bay tên này luôn là được

Người đó bỗng nhiên vừa nhảy vừa kêu ở trên bè trúc, âm thanh thê lương, động tác quỷ dị.
A Cửu không nhịn được nói với Hạ Thiên: "Trước mặc kệ hắn có phải là người hay không, chí ít giúp hắn không thống khổ đi."
"Bây giờ hắn hẳn là không cảm nhận được gì hết." Hạ Thiên thuận miệng nói: "Cho dù là thống khổ, vui sướng hay là những cảm xúc khác, đã không còn tồn tại ở trên người hắn."
"Vô lý, nếu mà không thống khổ, hắn cần gì kêu thảm như thế chứ." A Cửu cảm thấy logic của Hạ Thiên có vấn đề, "Hơn nữa chàng nghiên cứu triết học từ bao giờ vậy."
"Triết học? Đó là cái gì?" Hạ Thiên lại cảm thấy A Cửu có vấn đề: "Cửu nha đầu, nàng cũng không phải chỉ vì thống khổ mới kêu, có đôi khi cao hứng sẽ kêu, hưng phấn cũng sẽ kêu, nàng hẳn phải biết chứ, lúc buổi tối..."
"Chàng im miệng, ta không biết!" A Cửu nhìn Hạ Thiên chòng chọc, lưu manh chết bầm này đúng là chưa đàng hoàng được hai câu là đã bắt đầu ba hoa cái miệng, "Mau, châm pháp của ta không có hiệu quả với hắn, chàng đi để hắn... Yên tĩnh một chút đi."
Hạ Thiên vẫn nghe lời A Cửu, tiện tay đâm tên quái vật miễn cưỡng coi là người ấy một châm.
Quái vật kia quả nhiên yên tĩnh hẳn, không kêu cũng không nhảy nhót, chỉ là xụi lơ trên bè trúc, nhìn bầu trời đen kịt.
Dần dần, bóng ma màu đen trên người hắn biến mất, như là thuỷ triều rút, chậm rãi co rút vào trong thân thể của hắn, lộ ra diện mạo thật, chỉ có điều thân thể bên ngoài vẫn còn sót lại chất nhầy màu đen.
A Cửu nhìn mặt của người này, hơi nghi hoặc nói: "Người này, chúng ta có phải đã gặp ở đâu rồi không?"
"Hẳn là từng gặp, nhưng cũng không quan trọng." Hạ Thiên không phải là không phân biệt được mặt mũi, mà trái lại trí nhớ khá tốt, chỉ là từ trước tới giờ hắn không chú ý nhiều đến những người mà mình không quen biết.
"Vậy giờ hắn là thứ gì, là người hay là sinh vật gì khác? Còn sống hay đã chết?" A Cửu cũng không có xoắn xuýt người này là ai, nhưng đối với trạng thái hiện tại của hắn vẫn có chút lo lắng, "Ta chưa từng thấy loại này... Tình hình này, âm Cực Hoàn mà bọn họ nói, rốt cuộc là thứ gì, có thể hại người ta thành ra bộ dáng như này, thực sự là có chút kinh khủng."
Hạ Thiên tiến lên nhìn người nọ chằm chằm, sau đó đáp lại: "m Cực Hoàn, trước đây hình như có nghe Đại sư phụ nhắc qua, xác thực là tà môn ngoại đạo dùng để hại người. Bình thường mà nói, nó có thể lấy tinh thần và sức lực của người khác, hay còn được gọi là sinh mệnh lực, chuyển sang cho mình sử dụng. Nhưng nếu mà không có đối tượng sử dụng, thứ này sẽ phản phệ lại bản thân, sau đó trực tiếp đi đời."
"Vậy sao hắn còn chưa chết?" A Cửu có chút nghi ngờ, hỏi.
Hạ Thiên thuận miệng đáp: "Do mạng hắn lớn, chỉ có thể giải thích như vậy thôi."
"Lời giải thích này của chàng chẳng khác gì chưa nói." A Cửu cảm thấy Hạ Thiên đang nói hươu nói vượn, nhưng mà suy nghĩ kỹ lại một chút, dường như cũng không có lý do nào khác thích hợp hơn.
"Hai vị, có nhìn thấy sư đệ của ta đâu không?" Lúc này, một người đàn ông áo bào trắng bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt Hạ Thiên và A Cửu trước mặt, nhẹ giọng hỏi.
A Cửu rùng mình, cảm thấy trên người người này có cỗ khí tức sâu không lường được, theo bản năng hỏi một câu: "Sư đệ của ngươi dung mạo ra sao?"
"Là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, mặc ngoại bào màu xanh, mày kiếm..." Dứt lời, người đàn ông áo bào trắng cúi đầu nhìn bè trúc, "Và cũng ngồi trên bè trúc, hai vị có gặp qua không?"
"Quả nhiên là tiểu tử đó." A Cửu lập tức nghĩ tới thiếu niên áo bào xanh vừa bị Hạ Thiên đá bay, xem ra tiểu tử ấy cũng không phải đơn thương độc mã, và thực lực của người trước mắt hiển nhiên còn mạnh hơn tiểu tử ban nãy nhiều, lần này có chút khó giải quyết.
Căn cứ theo nguyên tắc tránh voi chẳng xấu mặt nào, A Cửu định tường thuật lại trước một phen, lừa người này rời đi trước rồi tính sau: "Xin lỗi, bọn ta cũng không có thấy sư đệ của..."
"Ngươi nói tên ngu ngốc ấy à, hắn bị ta đạp bay rồi." Hạ Thiên lười biếng đưa tay chỉ một phương hướng: "Ngươi đi tìm theo phía này, phỏng chừng vẫn còn có thể tìm thấy, về phần chết hay chưa, vậy thì phải xem mạng của hắn có lớn hay không đã."
A Cửu quay đầu lại trừng Hạ Thiên một cái, thấp giọng nói: "Ngươi có thể đừng nói chuyện được không? Nhất định phải rước họa cho bằng được thật à?"
"Cửu nha đầu, chuyện này có phiền toái gì đâu." Hạ Thiên rất phản bác nói: "Cùng lắm thì đánh bay tên này luôn là được."
A Cửu triệt để bó tay, đây chính là logic làm việc của Hạ Thiên, mặc dù nghe có vẻ đúng, nhưng trên thực tế hoàn toàn là đang cãi chày cãi cối, trong cuộc sống, ai cũng sẽ giống như một trẻ trâu thừa hormone, thích đánh bay ai thì đánh.
"Ngươi vừa mới nói cái gì?" Ánh mắt của người đàn ông áo bào trắng ngưng trọng, một luồng khí thế khổng lồ lập tức tỏa ra, giống như Thái Sơn đè đầu phủ kín Hạ Thiên và A Cửu ở trong đó.
"Chẳng phải ngươi đã nghe rất rõ rồi sao, còn giả điên giả khùng ở đây để chi." Hạ Thiên vẫn là thần thái hững hờ, cười hì hì nói: "Sư đệ của ngươi đã bị ta đá một cước thành thái giám, nếu ngươi chậm thêm chút nữa, phỏng chừng hắn còn có thể biến thành người chết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận