Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3362: Ông ta là liếm chó của ngươi?

Vèo!
Sau khi hét lớn một tiếng với Hạ Thiên, Ứng Sơn Hồng bỗng dưng chém ra một luồng kiếm quang, lao thẳng vào mặt hắn.
“Ngươi muốn làm gì?” Hạ Thiên hời hợt khoát tay, bắt được luồng kiếm quang, sau đó tiện tay bóp nát.
Sau khi kiếm quang sụp đổ, cũng không thấy bóng dáng Ứng Sơn Hồng đâu.
“Người đâu rồi?” Ninh Nhụy Nhụy chỉ cảm thấy hoa mắt. Khi mở mắt lại, người muốn Hạ Thiên chết đã không thấy tăm hơi.
Hạ Thiên lười biếng trả lời: “Tiểu muội chân dài, điều này còn phải hỏi sao? Hắn ta đã chạy trốn chứ sao?”
“Không phải chứ, vừa rồi hắn ta to miệng lắm mà, kết quả lại xoay người bỏ chạy?” Ninh Nhụy Nhụy có chút nói không ra lời: “Hắn ta sợ lắm sao? Người của Thiên Cung đều như vậy à?”
Hạ Thiên nhìn quái nhân mặt nạ vàng đang nơm nớp lo sợ đứng một bên, cười nói: “Không phải vẫn còn một người không trốn à?”
“Đúng rồi, vì sao ngươi lại không trốn?” Ninh Nhụy Nhụy có chút tò mò hỏi.
“Trước mặt Hạ Thiên, có trốn cũng vô dụng thôi.” Quái nhân mặt nạ vàng thành thật đáp. Ông ta biết, tính toán, mưu trí, khôn ngoan trước mặt Hạ Thiên chỉ tổ tự rước lấy nhục. Ông ta đã sớm nhận được bài học này: “Huống chi, Hạ Thiên xưa nay không phải là người không nói đạo lý. Ta không có ác ý với các ngươi, tất nhiên cũng không cần trốn.”
Ninh Nhụy Nhụy vạch trần: “Ngươi nói dễ nghe thật, nhưng thật ra không phải ngươi bị đánh đến sợ sao?”
“Cũng có thể nói như vậy.” Quái nhân mặt nạ vàng đã hoàn toàn thả lỏng, cũng không cảm thấy đây là sự sỉ nhục gì, ngược lại còn mỉm cười: “Có thể thua Hạ Thiên, thật ra đó cũng là vinh hạnh của ta.”
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy toàn thân đều nổi da gà, quay sang nói với Hạ Thiên: “Ngươi không phải đã giở trò gì với ông ta rồi chứ? Tại sao bây giờ ông ta lại biến thành liếm chó của ngươi?”
“Tiểu muội chân dài, nàng muốn ăn đòn phải không?” Hạ Thiên có chút khó chịu nhìn sau lưng Ninh Nhụy Nhụy: “Cái từ liếm chó là dùng như thế sao?”
“Còn không phải à?” Ninh Nhụy Nhụy mỉm cười: “Dùng từ gì nhỉ? Fan cuồng? Người nhà?”
Hạ Thiên khó hiểu nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Tiểu muội chân dài, nàng đang nói cái gì thế?”
“Được rồi, nói với ngươi ngươi cũng không hiểu đâu. Đây là một từ đang hot trên mạng, hình như ngươi không bao giờ vào mạng thì phải.” Ninh Nhụy Nhụy thấy Hạ Thiên nghe không hiểu, không khỏi có chút xấu hổ, cũng lười trêu chọc hắn.
“Tiểu muội chân dài, nàng nói sai rồi.” Hạ Thiên nghiêm túc giải thích: “Ta đương nhiên biết lên mạng, hơn nữa còn là cao thủ máy tính. Trước kia ta còn chơi đấu địa chủ trên mạng mà, còn khiến cho vợ tiểu yêu tinh phải trả cho ta một trăm triệu hạt đậu hạnh phúc.”
“Một, một trăm triệu hạt đậu hạnh phúc?” Ninh Nhụy Nhụy im lặng, có chút không biết nói gì cho phải: “Các ngươi đúng là lợi hại.”
“Đương nhiên lợi hại rồi.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Thật ra, dựa vào kỹ thuật đấu địa chủ của ta, thắng một trăm triệu hạt đậu sung sướng cũng chẳng phải việc gì khó. Từ nhỏ, ta đã đấu địa chủ với ba vị sư phụ. Trình độ chơi bài có thể nói là đệ nhất thiên hạ.”
“Được rồi, nói mấy thứ này cũng không có ý nghĩa.” Ninh Nhụy Nhụy khoát tay với Hạ Thiên: “Ngươi cứ như vậy mà để cho tên Ứng Thiên Vương kia chạy mất sao? Ngươi không sợ về sau hắn lại đến gây sự với ngươi nữa à?”
Hạ Thiên mỉm cười: “Hắn ta trốn không thoát đâu, về sau cũng không có cơ hội đến gây sự với ta.”
“Có ý gì?” Ninh Nhụy Nhụy không hiểu.
“Tiểu muội chân dài, nàng nhìn sang bên kia đi.” Hạ Thiên đưa tay chỉ về một hướng, cười nói.
Ninh Nhụy Nhụy thuận theo hướng Hạ Thiên chỉ, chính là khu vực trống trải rộng lớn.
Ở đó, nàng nhìn thấy vô số Hạ Thiên và nàng.
Nếu như không phải Hạ Thiên mang nàng bay khỏi chỗ đó, đoán chừng bây giờ nàng đã bị chết đuối ở đó rồi.
“A?” Lúc này, Ninh Nhụy Nhụy lại nhìn thấy Ứng Sơn Hồng bay đến khu vực trống trải kia.

Sau khi Ứng Sơn Hồng chém ra một luồng kiếm quang, lập tức mượn khoảng cách này bay thẳng đi.
Mặc dù hắn ta còn chưa giao thủ với Hạ Thiên, nhưng hắn ta đã sớm nghe qua lời đồn về hắn.
Huống chi, Cung chủ Thiên Cung là nhân vật kiêu ngạo đến cỡ nào, nhưng lại chủ động nhắc nhở hắn ta không nên trêu chọc Hạ Thiên.
Mặc dù Ứng Sơn Hồng rất tự cao, nhưng cũng biết thực lực của mình nhất định không bằng Ứng Thiên Vương tiền nhiệm. Ly cung chủ lại càng xa vời hơn.
Cho nên, cho dù hắn ta cảm thấy rất khó chịu với Hạ Thiên, cũng không thấy Hạ Thiên có thực lực khoa trương như những người kia đã nói, nhưng trong lòng vẫn rất cảnh giác.
“Ngươi xem ta là loại người ngu xuẩn sao?”
Gương mặt tuấn lãng của Ứng Sơn Hồng hiện lên nụ cười mỉa mai: “Đánh với ngươi, ta có chỗ tốt gì chứ? Đánh thắng, ta cũng không được khen thưởng. Đánh thua, ngược lại bị mất mặt.”
Sau khi cảm thấy đã thoát khỏi phạm vi bị khí cơ Hạ Thiên khóa chặt, hắn ta liền chậm rãi rơi xuống.
“Tuy nhiên, tiểu tử này cũng có chút bản lãnh, có thể một tay bóp nát kiếm quang của ta.” Ứng Sơn Hồng nhớ lại phản ứng trong nháy mắt vừa rồi của Hạ Thiên, không khỏi cảm thán: “Cũng không biết vận của hắn rốt cuộc như thế nào, tuổi tác không khác gì ta nhưng lại có thể đạt đến cảnh giới như vậy.”
Nói xong, hắn ta cảm thấy nói như vậy có chút gia tăng uy phong cho Hạ Thiên, trong lòng cảm thấy khó chịu, tự an ủi mình: “Tuy nhiên, ta cũng không kém. Chỉ cần ta vững chắc địa vị của mình, ba tháng sau đi theo Cung chủ tiến vào bí cảnh Thiên Cung, đến lúc đó, nghiền ép Hạ Thiên chẳng phải là chuyện dễ dàng sao?”
“Ngươi đang nghĩ cái rắm gì thế?” Một giọng nói lười biếng bỗng nhiên vang lên.
Ứng Sơn Hồng bừng tỉnh, một chưởng vỗ tới “Là ai? Cút ra đây cho ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận