Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3684: Quan tài có cái gì mà phải nghiên cứu chứ?

“Sương Hỏa Nhiên Trùng, trăm vạn đưa tang, đủ cho các ngươi cảm thấy vinh hạnh ở kiếp sau.”
Chu công tử kích động hẳn lên, hồi quang phản chiếu, ánh mắt hiện lên sự hưng phấn khó tả: “Ánh sáng xinh đẹp đến cỡ nào. Thành phố Thiên Hải, hãy theo ta đến ma vực đi.”
“Thôi đừng chém gió nữa, ngươi muốn đi thì đi một mình đi.” Giọng điệu lười biếng đặc biệt của Hạ Thiên vang lên.
Tiếp theo, một tay của hắn bóp lấy cổ Chu công tử, nhấc ông ta lên giống như nhấc con gà con.
“Ngươi thích ánh sáng lắm đúng không? Vậy ta sẽ trả lại cho ngươi hết.” Hạ Thiên cười nói.
Chu công tử há to miệng, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào, mắt như muốn hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Hạ Thiên cũng lười nói thêm câu nào, nhét một cây ngân châm vào trong miệng Chu công tử, trôi xuống cuống họng, sau đó thẳng vào trong phổi.
Tiếp theo, Chu công tử chỉ có thể trơ mắt nhìn những điểm sáng trong không khí theo ngân châm của Hạ Thiên bay vào trong miệng ông ta.
Những điểm sáng kia vốn cùng một chỗ, lúc này như thác nước, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đều tràn hết vào trong phổi ông ta.
Cả người Chu công tử giống như một cái đèn lồng, ngực bụng đều phát sáng.
“Ông xã, làm như vậy có thể ngăn chặn được côn trùng nổ tung à?” Lam Y Nhân nhẹ giọng hỏi.
Hạ Thiên lắc đầu: “Không thể.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Khổng Thủy Hương có chút gấp lên: “Nếu uy lực lớn đến mức như ông ta đã nói, toàn bộ thành phố Thiên Hải có đến hơn vạn người đấy.”
“Không thể ngăn cản vụ nổ, vậy thì đưa ông ta đến một nơi khác chứ sao.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Ta đi một lát, rất nhanh sẽ quay trở lại.”
Nói xong, Hạ Thiên mang theo Chu công tử đang lóe sáng phần bụng lách mình biến mất.
“Hạ tiên sinh?” Khổng Thủy Hương ngẩn cả người, sau đó nhìn chung quanh rồi nhìn Lam Y Nhân: “Hạ tiên sinh đâu rồi? Hắn đi đâu rồi?”
Lam Y Nhân giang tay ra: “Không biết.”
Không biết bao lâu, Hạ Thiên đã quay trở lại, về phần Chu công tử thì không thấy đâu.
“Chàng mang ông ta đi đâu thế?” Lam Y Nhân tò mò hỏi.
Hạ Thiên cười nói: “Rác rưởi thì đương nhiên phải ném ở nơi vứt rác rồi.”
“Tốt.” Lam Y Nhân cũng không hỏi nhiều. Mặc dù Hạ Thiên thích làm ẩu nhưng xác thực hắn chưa từng làm qua chuyện tai họa người vô tội.
Khổng Thủy Hương thở phào nhẹ nhõm: “Bây giờ chúng ta nên làm cái gì?”
“Đương nhiên ai về nhà nấy, tắm rửa rồi đi ngủ.” Hạ Thiên vân đạm phong khinh nói.
“Mặc kệ nơi này sao?” Khổng Thủy Hương chỉ chung quanh: “Những người đến tham gia thọ yến bên ngoài đoán chừng còn chưa giải tán.”
Hạ Thiên hỏi: “Những người đó có liên quan đến chúng ta sao?”
“Chẳng có liên quan gì.” Khổng Thủy Hương lắc đầu.
Lam Y Nhân nhịn không được liền hỏi: “Bây giờ chúng ta làm gì với Bùi Hồng Tụ? Nàng ấy hình như không thể rời khỏi quan tài thủy tinh này?”
“Vậy thì vác quan tài đi chung thôi.” Hạ Thiên gật đầu. Tuy nhiên, việc này đối với hắn cũng không tính là việc khó: “Chúng ta tìm một chỗ để đặt nó, sau đó ta sẽ chậm rãi nghiên cứu sau.”
Lam Y Nhân cười như không cười nhìn Hạ Thiên: “Chàng muốn nghiên cứu quan tài thủy tinh hay là người trong quan tài?”
“Vợ Tiểu Y Y, nàng không phải ăn dấm chứ?” Hạ Thiên nghiêm túc nhấn mạnh: “Các nàng nghĩ như vậy là sai lầm. Ta cũng không phải sắc lang, cũng không đói khát đến như thế.”
“Thật sao?” Lam Y Nhân mỉm cười hỏi lại.
Hạ Thiên gật đầu nói: “Đương nhiên rồi.”
“Nhưng chàng vẫn chưa trả lời vấn đề của ta mà.” Lam Y Nhân cũng không bỏ qua đề tài này, hỏi lại một lần nữa: “Chàng dự định nghiên cứu quan tài hay người trong quan tài?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Quan tài thì có gì mà phải nghiên cứu chứ?”
“Ừm, quả nhiên vẫn là người.” Lam Y Nhân mỉm cười, ánh mắt quét qua phòng thí nghiệm dưới đáy hồ, thản nhiên nói: “Tuy nhiên, nếu nơi này không xử lý một chút, bị người hữu tâm lợi dụng, nó vẫn nguy hại như cũ.”
Hạ Thiên nói: “Để ta gọi điện thoại cho Thanh Thanh nha đầu, để nàng ấy phái một số thành viên Thiên Đạo tổ đến thu thập một chút.”
“Đừng làm phiền Thanh Thanh, chi bằng giao tàn cuộc này cho ta thu thập đi.” Lúc này, một bóng người chậm rãi bước đến, nói với Hạ Thiên.
Khổng Thủy Hương giật mình, vọt đến trước mặt người kia, dùng tay chộp vào cổ họng của nàng.
Người đến nắm lấy cổ tay Khổng Thủy Hương, thản nhiên nói: “Đừng ra tay, người một nhà mà.”
Lam Y Nhân quay người nhìn lại, phát hiện người đến chính là Hứa Kiều Na, liền cười nói: “Mục tiêu của ngươi xem ra cũng là nơi này.”
“Trước đó ta cũng đã nói, Chu công tử là đối tượng trọng điểm mà tổ điều tra chúng ta đang theo dõi.” Hứa Kiều Na cười nhạt: “Tuy nhiên, ta cũng biết cân lượng của mình. Dựa vào sức của một mình ta, nhất định không đối phó được bọn họ. Đương nhiên ta cũng không có dụng ý lợi dụng các người. Cho nên, những hành động trước đó của các người, ta hoàn toàn không nhúng tay vào.”
Lam Y Nhân nói: “Thế nào, ngươi còn muốn chúng ta cảm ơn ngươi vì đã không quấy rầy?”
“Ý của ta không phải như vậy.” Hứa Kiều Na cũng biết biểu đạt của nàng từ trước đến nay đều có chút vấn đề, vì thế nàng tận lực hòa hoãn ngữ khí: “Chuyện các ngươi muốn làm cũng đã làm xong, các ngươi muốn mang thứ gì đi, ta cũng không can thiệp. Nhưng ta hy vọng các ngươi cho phép ta giải quyết tốt hậu quả. Điều này rất quan trọng đối với ta, xem như một sự thỉnh cầu của ta vậy.”
“Ông xã, chàng cảm thấy như thế nào?” Lam Y Nhân ngược lại không quá quan trọng điều này, hơn nữa Hứa Kiều Na lại là bạn của Triệu Thanh Thanh, nàng cũng không tiện nói cái gì.
Hạ Thiên lười biếng nói: “Ta muốn mang nữ nhân này đi. Còn cái khác, ngươi muốn xử lý như thế nào thì xử lý, không cần hỏi ta.”
“Cảm ơn.” Hứa Kiều Na chân thành nói lời cảm ơn Hạ Thiên. Hạ Thiên đích thật đã giúp nàng rất nhiều, nhiều đến mức nàng không thể báo đáp. Đáng tiếc, Hạ Thiên hoàn toàn không hứng thú với nàng.
“Đừng lãng phí thời gian ở đây nữa.” Hạ Thiên tiến lên, một tay khiêng quan tài thủy tinh, một tay ôm eo Lam Y Nhân lắc mình rời đi.
Khổng Thủy Hương nhìn Hứa Kiều Na một hồi, sau đó quay người rời đi.
Hứa Kiều Na thở dài, nhìn xung quanh, lấy ra một cái máy truyền tin, nói khẽ: “Đội 2 lập tức sơ tán toàn bộ khách ở Chu Công Quán, đội 3 xuống cánh cửa dưới đáy hồ.”
Không bao lâu sau, thành viên trong đội đã xuất hiện, Hứa Kiều Na cũng không có thời gian suy nghĩ chuyện khác. Nàng bắt đầu dò xét các nơi trong căn phòng thí nghiệm quỷ dị dưới đáy hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận