Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2692: Giống như mình bị bỏ rơi

Khâu Kiến Cơ cầu tình thay cho đạo trưởng mày rậm: “Nhạc sư điệt, mấy năm qua ngươi không có công cũng có lao. Chuyện của Cao Kiếm Phong và Tiểu Tiên Giới cũng đã gieo xuống từ mấy chục năm trước. Nếu dồn hết tất cả chuyện này cho hắn ta cũng không thích đáng. Chúng ta nên cho hắn ta một cơ hội hối cải để làm lại cuộc đời.”
“Đã có Khâu sư huynh thay ngươi nói chuyện, ta sẽ chiếu theo môn quy mà xử trí.” Nhậm chưởng giáo vung đại bào, một chưởng đánh bay đạo trưởng mày rậm ra ngoài.
Đạo trưởng mày rậm há miệng phun một ngụm máu, ngã xuống đất, nhưng vẫn cao giọng nói: “Đa tạ sư phụ đã mở một mặt lưới.”
“Mau dẫn hắn ta đến băng thất. Khi chưa được bảy bảy bốn mươi chín ngày, bất kỳ người nào cũng không được thả hắn ta ra.” Một chưởng vừa rồi của Nhậm chưởng giáo khiến đạo trưởng mày rậm mất nửa tu vi, biến ông ta trở thành một người bình thường. Về phần ông ta có chống đỡ nổi bốn mươi chín ngày hay không, vậy thì phải xem tạo hóa của ông ta.
Rất nhanh, đạo trưởng mày rậm đã được hai Toàn Chân đạo sĩ mang xuống dưới.
Trương Minh Đà cầm một bầu rượu, đứng dậy đến trước mặt Hồng Dương Chân Nhân vẫn còn đang co giật, nói với Nhậm chưởng giáo: “Đồ đệ của ngươi còn dễ nói, phiền phức thật sự chính là người này. Làm thế nào để xử lý đây?”
Khâu Kiến Cơ cũng không nhịn được mà cau mày, hơi lo lắng: “Nếu hắn ta thật sự là sứ giả do Tiểu Tiên Giới phái đến, chúng ta không thể giết hắn ta, nhưng cũng không thể để hắn ta cứ như vậy mà rời đi. Haiz, đúng là không có phương pháp nào vẹn cả đôi đường.”
“Thế gian này nào có phương pháp vẹn cả đôi đường chứ?” Nhậm chưởng giáo rất nhanh đưa ra chủ ý: “Mặc kệ hắn ta có phải sứ giả do Tiểu Tiên Giới phái đến hay không, hắn ta đã dám nhòm ngó linh mạch Chung Nam Sơn, đó chính là sự trừng phạt đúng tội. Nếu Tiểu Tiên Giới vì thế mà ghi hận Chung Nam Sơn ta, bần đạo xin tiếp nhận nhân quả này.”
Không thể không nói, Nhậm chưởng giáo vẫn có tinh thần đảm đương. Nếu ông không dám đón nhận nhân quả này, người Tiểu Tiên Giới ghi hận chính là Hạ Thiên. Nhưng Hạ Thiên lại là đại ân nhân của Chung Nam Sơn, ông sao có thể để Hạ Thiên cứu bọn họ xong lại còn phải nhận hậu quả xấu như thế.
Trương Minh Đà tất nhiên nhìn thấu tâm tư của Nhậm chưởng giáo, trong lòng cũng cảm thấy lo lắng thay cho tương lai của Chung Nam Sơn. Bởi vì Trùng Dương Cung nhất định phải gánh chịu trách nhiệm. Nhìn thấy Nhậm chưởng giáo chịu đứng ra gánh vác như thế, ông nhận ra lúc trước ông cứu không nhầm người.
“Được rồi, cần chi phải nói bi tráng như thế.” Trương Minh Đà cười ha hả, cầm bình rượu đưa về phía Nhậm chưởng giáo và Khâu Kiến Cơ: “Nào nào, ánh trăng đẹp như thế, không uống rượu thì lãng phí quá. Hai người uống với ta đi.”
Nhậm chưởng giáo và Khâu Kiến Cơ cũng không từ chối, ba lão đầu ở cùng một chỗ uống rượu nói chuyện phiếm.
Hạ Thiên, Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần dạo bước trên đường núi.
“Ánh trăng thật đẹp.” Thạch Thuần đưa mắt nhìn ánh trăng sắp tròn trên bầu trời, cảm thán: “Sắp đến giữa tháng rồi, khi đó mặt trăng sẽ thật sự tròn.”
Ninh Nhụy Nhụy thầm nghĩ đến chuyện của Tiểu Tiên Giới. Dựa theo lời nói trước đó của bọn họ, khi trăng tròn là lúc lối vào Tiểu Tiên Giới xuất hiện.
“Tiểu muội chân dài, bây giờ trời cũng đã tối như vậy, chúng ta đi ngủ sớm một chút đi.” Hạ Thiên mỉm cười xích lại gần Ninh Nhụy Nhụy: “Ngủ sớm dậy sớm mới tốt cho dáng người.”
“Anh rể, ngươi nói sai rồi.” Thạch Thuần đính chính lại: “Phải là ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe. Ngươi cho rằng chúng ta chưa từng nghe qua tục ngữ này hay sao?”
Hạ Thiên lườm Thạch Thuần: “Thuần nha đầu, ta không nói tục ngữ, ta nói đạo lý của ta.”
“Ngươi thì có đạo lý gì chứ, đơn giản ngươi chỉ muốn chiếm tiện nghi của Nhụy Nhụy tỷ.” Thạch Thuần cau mày, vô tình vạch trần.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Vậy ngươi không muốn chiếm hay sao?”
“Ta khác. Ta là con gái.” Thạch Thuần mạnh mẽ phản bác: “Anh rể, ngươi đừng nói đêm nay ngươi sẽ ăn sạch Nhụy Nhụy tỷ đấy nhé.”
“Có liên quan gì đến ngươi sao?” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái.
“Đương nhiên là có liên quan rồi, thêm ta vào nữa chứ sao?” Sắc mặt Thạch Thuần trở nên hưng phấn: “Nhưng ta không tham chiến, ta chỉ tham quan… A Nhụy Nhụy tỷ, tỷ đánh ta làm gì?”
Gương mặt xinh đẹp của Ninh Nhụy Nhụy đỏ bừng, phục sát đất cặp nam nữ lưu manh này, tức giận nói: “Tối nay ta ngủ một chút. Thuần Thuần muội đi tìm phòng khác đi. Còn nữa, hai người ai cũng đừng hòng trà trộn vào. Nếu không, đừng trách ta trở mặt.”
“Haiz, anh rể ơi anh rể, ngươi nhìn đi, bây giờ ngươi liên lụy ta cũng không có cơ hội luôn đây.” Thạch Thuần chống cằm, thất vọng thở dài.
Sau đó, ba người Hạ Thiên quay về phòng riêng của mình.
“Hạ Thiên, ngươi đến phòng của ta một lát.” Ninh Nhụy Nhụy đang muốn đẩy cửa bước vào, bỗng nhiên trong đầu nhớ đến chuyện trong bồn tắm lúc trước, vội nói với Hạ Thiên.
Hạ Thiên vốn đang thất vọng, nghe xong mắt trợn tròn, còn chưa đến nửa giây đã như quỷ mị ôm Ninh Nhụy Nhụy vào phòng, còn khóa trái cửa phòng.
Chỉ để lại Thạch Thuần như phát mộng đứng bên cạnh, có cảm giác giống như mình bị bỏ rơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận