Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2845: Chỉ có thể là địch với trời

“Cũng thú vị đấy nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều.” Qua một hồi lâu, một âm thanh từ trong hố sâu truyền ra, tràn ngập khiêu khích và khinh thường: “Ngươi chẳng hợp với lời đồn gì cả. Chút sức mạnh đó đoán chừng cũng chỉ trên dưới Nguyên Anh Kỳ mà thôi. Hạ Thiên, ngươi đang thụt lùi rồi đấy.”
Y Tiểu Âm bay đến, chỉ thấy người kia nằm dưới đáy hố, gương mặt chỉ toàn là nụ cười giễu cợt.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Y Tiểu Âm cảm thấy người này tuyệt không phải hạng người bình thường.
Người kia mỉm cười, chậm rãi trả lời: “Ta chính là hắc y Long Thần Tiêu Thiên Địch của Long Thần điện. Về phần vì sao ta gọi là Thiên Địch, bởi vì trên thế giới đã không còn ai là đối thủ của ta, cho nên ta chỉ có thể là địch với trời.”
“Là địch với trời?” Y Tiểu Âm không khỏi liếc nhìn Hạ Thiên, hiển nhiên hiểu được một câu hai nghĩa của đối phương.
“Đừng có khoác lác.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi chỉ là một tên ngu ngốc mà thôi.”
“Ngươi không tin cũng không sao. Bây giờ cũng không quan trọng.” Tiêu Thiên Địch mỉm cười đắc ý, khinh bỉ nhìn Hạ Thiên: “Nếu các ngươi đã tìm được ta, vậy ta có thể giải đáp một số nghi hoặc của các ngươi, các ngươi muốn biết cái gì?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Cái gì cũng chẳng muốn biết, ta chỉ muốn xử lý tên ngớ ngẩn ngươi mà thôi.”
“Không được rồi, bởi vì bây giờ ngươi làm không được.” Tiêu Thiên Địch lắc đầu tiếc nuối: “Nếu ngươi có được tu vi Độ Kiếp Kỳ, không, cho dù là tu vi Hóa Thần Kỳ, giết ta là chuyện rất dễ dàng, nhưng bây giờ ngươi có sao?”
“Giết ngươi không cần đến tu vi, một cây châm là đủ rồi.” Hạ Thiên khinh thường nói.
Tiêu Thiên Địch im lặng: “Ngươi thật sự cho rằng Nghịch Thiên Bát Châm là vạn năng sao?”
“Có vạn năng hay không, ngươi rất nhanh sẽ biết thôi.” Hạ Thiên cũng lười nói nhảm, cầm ngân châm đâm tới Tiêu Thiên Địch.
Tiêu Thiên Địch trào phúng: “Giữa chúng ta cách nhau mấy trăm mét, châm của ngươi không phải hơi ngắn sao? Huống chi, ta chưa chắc sẽ đứng im tại chỗ cho ngươi châm…A?”
Hắn ta còn chưa dứt lời, sắc mặt đã thay đổi. Hắn ta thật sự cảm nhận được ngân châm đâm vào cơ thể của hắn ta, nhưng Hạ Thiên vẫn đứng cách đó mấy trăm mét, hơn nữa còn không dùng công pháp thuấn di, cũng không hề dùng pháp thuật cổ quái nào, chỉ cách không điểm nhẹ một cái, hắn ta đã trúng chiêu.
“Thú vị đây. Lúc này mới có chút thú vị!” Tiêu Thiên Địch chẳng những không sợ, ánh mắt còn sáng lên: “Hạ Thiên, ngươi đúng là một thiên tài. Đây chính là Nghịch Thiên Bát Châm sao?”
Hạ Thiên hờ hững đáp: “Đây là châm ngoại châm mà ta ngộ được, ngươi hãy cảm nhận một chút đi.”
“Nào, tăng thêm cường độ cho ta đi.” Tiêu Thiên Địch không những không giận mà còn lấy làm mừng, bắt đầu tập trung cảm nhận sự thay đổi bên trong cơ thể. Rõ ràng mỗi một giây đều đau đớn vạn phần, nhưng gương mặt của hắn ta lại lộ vẻ cực kỳ thỏa mãn.
“Lại thêm một tên biến thái.” Y Tiểu Âm lắc đầu, không nói nên lời.
Tiêu Thiên Địch đột nhiên xé toạc quần áo trên người, lộ ra thân trên trần trụi, chỉ thấy ngực, bụng và lưng của hắn ta phủ kín những chiếc vảy đỏ thẫm giao nhau. Những chiếc vảy này còn không ngừng sinh sôi, giống như măng mọc sau cơn mưa, chậm rãi chui ra khỏi làn da.
“Càng đau đớn, ta lại càng mạnh.” Vẻ mặt Tiêu Thiên Địch chỉ tràn đầy hưng phấn. Hắn ta nhảy lên khỏi cái hố, toàn thân tản ra khí tức màu đỏ đen, ngạo nghễ nhìn Hạ Thiên: “Nào, đến đây đi, để ta xem ngươi mạnh đến cỡ nào, có đủ tư cách làm đối thủ của ta không?”
“Hạ Thiên, ngươi đừng lo lắng, hắn ta đang cố ý chọc giận ngươi.” Y Tiểu Âm nhắc nhở: “Hắn ta đang tu luyện công pháp đặc biệt nào đó, bên trong nhất định có cạm bẫy, ngươi đừng bị mắc lừa.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Bị lừa cũng chẳng sao. Dù sao, hắn ta dám mang Thần Tiên Tỷ Tỷ và muội muội chân dài ra để viết, hắn ta tuyệt đối phải chết, chẳng có bất kỳ ngoại lệ nào.”
“Ha ha ha, thật ra ta cảm thấy kịch bản đó cũng không tệ.” Tiêu Thiên Địch xoa cằm của mình: “Quên nói một chút, thân phận bình thường của ta chính là biên kịch của bộ phim Thiên Mạn Phồn Tinh Song Sinh Hoa. Đó chính là tâm huyết mười năm của ta, đặc biệt tạo ra vì ngươi, còn có hai vị tiên tử kia nữa, chẳng lẽ ngươi không thích?”
“Là ai đã nói cho ngươi biết những chuyện đó?” Hạ Thiên nhìn người này, khó chịu nói: “Nói ra, ta sẽ để ngươi chết một cách thống khoái hơn.”
Tiêu Thiên Địch lắc đầu: “Vẫn chưa đến lúc. Ngươi quá yếu, có một số việc nói cho ngươi biết cũng uổng công mà thôi.”
“Ngươi tốn nhiều công sức như vậy, ngươi muốn làm gì?” Y Tiểu Âm khó hiểu hỏi.
“Mục tiêu thật sự của ta là dẫn Nguyệt Thanh Nhã và Dạ Ngọc Mị ra. Thực lực hai người bọn họ chắc là đủ.” Tiêu Thiên Địch lắc đầu tiếc nuối: “Đáng tiếc hai người bọn họ không chịu lộ diện, nhất là trong khoảng thời gian này giống như biến mất. Cho nên, ta không thể làm gì khác hơn, đành phải làm như thế.”
“Không đúng.” Y Tiểu Âm nhạy cảm bắt được sơ hở trong lời nói: “Vừa nãy ngươi mới nói, ngươi đã bắt đầu viết kịch bản từ mười năm trước, khi đó tại sao ngươi lại biết Nguyệt Thanh Nhã và Dạ Ngọc Mị? Hơn nữa, lúc đó bọn họ đang ở Thần Tiên đảo, với bản lãnh của ngươi, muốn tìm bọn họ cũng không khó, cần chi vẽ vời thêm chuyện, gây thêm phiền phức chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận