Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4061: Bây giờ là lúc làm chính sự

Xung quanh đều có một pho tượng, hình dáng không đồng nhất, hoàn toàn không giống sinh vật có trên trái đất, lại có chút giống với thần thú bên trong Sơn Hải Kinh.
Cách đài cao một chút là một hồ nước hình tròn.
Trong hồ nước cũng chỉ toàn màu trắng nhưng lại rất thanh tịnh, thậm chí còn có thể nhìn thấy những con cá nhỏ màu trắng đang bơi lội.

“Bên trên có cái gì kìa?” Tô Vô Song hỏi.
Cung chủ Thiên Cung đáp: “Quan tài của Phù Diêu Tiên Tử. Nàng đang bế sinh tử quan vạn năm.”
“Có đúng như vậy không? Vậy để ta đi xem dáng dấp của nàng ta như thế nào?” Hạ Thiên nói. Trong lúc hắn đang định phóng lên, lưng của hắn bị người ta vỗ một cái, sau đó kéo trở về.
Một bóng người bay đến, xuất hiện bên cạnh Hạ Thiên: “Chàng đứng yên đừng có nhúc nhích. Lát nữa sẽ cho chàng nhìn cho đã.”
“Vợ đại yêu tinh, nàng cũng đến.” Hạ Thiên nhìn thấy người này, không thể nhịn được cười.
Tiếp theo lại có thêm mấy bóng người từ đằng xa bay đến.
“Vợ Tiểu Tiểu Dương, vợ Tiểu Y Y, tiểu muội chân dài, mọi người cũng đã đến rồi.”
“A, Bối nha đầu, Thuần nha đầu, vợ Tiêm Tiêm, mọi người cũng có mặt luôn.”
“Này.” Triệu Vũ Cơ liếc mắt, trực tiếp kéo lại Hạ Thiên đang chạy đến chạy lui trong đám nữ nhân của mình: “Về sau sẽ có nhiều thời gian cho chàng tâm sự với bọn họ. Bây giờ là lúc làm chính sự, vừa lúc bên trên còn có những người khác.”
Hạ Thiên liếc mắt nhìn qua, phát hiện đúng là có mấy người xa lạ địch ta khó phân. Bọn họ đang cảnh giác nhìn sang bên này.
Trong số đó có một số người là thế lực giới ngoài, có một số người là thế lực giới trong, còn có một số người không biết lai lịch.
Tuy nhiên, Hạ Thiên cũng không nhìn đám người kia. Hắn là người luôn làm theo ý mình.. Ánh mắt của người khác đối với hắn mà nói, hoàn toàn không phải là vật có thể lọt vào mắt.
Lúc này, những người khác bỗng nhiên chỉ vào hồ nước đằng xa, kêu lên: “Nhìn đi, có phải là bảo tàng linh khí hay không?”
“Linh khí mờ mịt, màu trắng, đặc như nước, nhất định không sai.”
“Đó chính là linh khí quỳnh tương tinh túy nhất.”
“Ha ha, linh khí quỳnh tương đều là của Phong gia ta.”
“Đánh rắm, là của Thiên Phương Môn chúng ta.”
“…”
Những người kia lập tức tranh nhau phóng đến hồ nước màu trắng, giống như thần giữ của gặp được núi vàng biển bạc.
“A!”
Bỗng nhiên có người lặng lẽ vọt đến bên hồ, dùng tay múc nước hồ, sau đó liếm một chút.
“Thế nào?”
“Có mùi vị gì?”
“Rốt cuộc có phải linh khí hay không?”
“Ngươi nói đi, nói nhanh lên.”
Đám người vốn đang tranh đoạt nhất thời nhìn về phía người đã uống nước hồ.
Gương mặt người kia cũng hiện lên sự nghi ngờ: “Hình như chẳng có hương vị gì cả, cũng không có cảm giác gì… A!”
Còn chưa nói hết, hắn ta đã kinh hô một tiếng, linh khí bên trong cơ thể bốc hơi, một luồng hơi nước từ trong khổng khiếu của hắn ta phóng ra ngoài.
Những người khác nhìn thấy cảnh này, lập tức cả kinh, liên tiếp lui về phía sau.
"A, a, a —— "
Gương mặt người kia vặn vẹo, giống như đang chịu đựng cơn đau quá lớn, há miệng cầu cứu những người khác.
“Xem ra không phải linh khí quỳnh tương.”
“Đây chính là độc thủy, mọi người tuyệt đối đừng chạm vào.”
“Có cần cứu hắn ta hay không? Dù sao cũng là đồng đạo với nhau.”
“Cứu cái gì mà cứu, ngươi làm sao biết hắn ta có thể truyền nhiễm hay không.”
…”
“Hắn ta bị làm sao thế?” Tô Bối Bối cau mày, có chút cảnh giác nhìn người kia.
Thạch Thuần thuận miệng nói: “Hẳn là bị trúng độc.”
“Độc gì mà có thể biến thành dạng như vậy?” Ninh Nhụy Nhụy lắc đầu: “Nhất định không phải trúng độc đơn giản như vậy đâu.”
Triệu Vũ Cơ nhìn cung chủ Thiên Cung: “Ngươi không muốn giải thích đây là thứ gì sao?”
“Ngươi qua đó xem một chút đi.”
Cung chủ Thiên Cung cũng không giải thích, chỉ nói với Hạ Thiên: “Xem ngươi có phát hiện được manh mối gì hay không?”
Hạ Thiên quả thật có chút hiếu kỳ. Hắn tiến lên mấy bước, bước đến trước mặt người kia, đưa tay tóm lấy đầu hắn ta, nhấc cả người hắn ta lên.
“Cứu, cứu… mau cứu ta.” Người kia khàn giọng kêu cứu Hạ Thiên.
Hạ Thiên có chút không kiên nhẫn nói: “Nếu không muốn chết thì ngậm miệng lại đi. Nếu ngươi làm phiền ta, ta sẽ ném thẳng ngươi xuống hồ.”
Người kia đành phải cố nén đau đớn, không dám lên tiếng nữa.
“Có chút kỳ quái.” Hạ Thiên nhìn một hồi, không khỏi lẩm bẩm: “Tuy nhiên cũng có chút thú vị.”
Hắn lấy ra Định Hải Thần Châm, chậm rãi đâm vào mười mấy đại huyệt của người này.
“A…”
Người kia nhịn không được, phát ra tiếng rên khẽ nhưng rất nhanh trợn tròn mắt: “Hình như dễ chịu hơn rồi, không còn đau đớn nữa.”
Qua vài giây nữa, người này mừng rỡ, kích động nói: “Ta khỏe rồi, không còn đau đớn nữa, linh khí trong đan điền nồng đậm gấp mười mấy lần. Ta, ta cảm thấy lập tức có thể đột phá.”
‘Vị đạo huynh này, mời ngươi thả ta ra.” Cơ thể đã tốt, người kia nhanh chóng thay đổi sắc mặt, bất mãn với việc Hạ Thiên nắm đầu của hắn ta: “Bây giờ ta phải ngồi điều tức, ngưng kết nguyên anh. Nếu ngươi không buông tay, ngươi đừng trách ta không khách sáo.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận