Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2547: Đồng nghiệp

Sáng hôm sau, Y Tiểu Âm đánh thức Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh, thấy được thần thái hồng hào của hai người, liền biết tối hôm qua bọn họ đã làm gì.
Loại chuyện đó, đối với Hạ Thiên mà nói là song tu, trừ khi gặp phải Dạ Ngọc Mị, người có thể ép khô hắn, bằng không, chỉ sẽ càng chiến càng hăng.
Triệu Thanh Thanh đương nhiên không cần phải nói, xưa giờ sẽ không có chuyện mệt mỏi, mà nàng vừa hay lại còn được chăm sóc tận tình, tinh lực dồi dào.
"Người của Thánh Thủ Môn đã tới, chúng ta cùng đi gặp thôi." Y Tiểu Âm cũng không muốn hỏi chuyện ấy của hai người, chỉ là nhắc nhở: "Lát nữa, hai người các ngươi tốt nhất là bớt nói, có chuyện gì thì để ta xử lý, rõ chưa?"
"Được rồi." Hạ Thiên cười hì hì nói: "Vợ Y Y, nàng biết ta từ trước đến giờ nghe lời nhất mà."
"Ngươi vừa mở miệng là bại lộ." Y Tiểu Âm thở dài, chỉ mặt của mình: "Hiện tại ta là Bàng giáo sư, ngươi phải chú ý xưng hô, ở trước mặt mọi người phải gọi ta là lão sư." Dứt lời, lại nhìn Triệu Thanh Thanh: "Ngươi cũng vậy."
"Được rồi, lão sư. Vâng, lão sư." Triệu Thanh Thanh hoài nghi Y Tiểu Âm là đang ghen, ngữ khí không khỏi trở nên nghịch ngợm, ý cười trong khóe mắt không hề che giấu.
Y Tiểu Âm mang theo hai người họ rời khỏi khách sạn, rẽ vào mấy góc đường, tiến vào một cái sân rộng.
Phía bên ngoài sân, có một nam tử trẻ tuổi khiêm tốn và lịch sự đang đứng đấy, nhìn thấy bọn Y Tiểu m, trên mặt lập tức tươi cười: "Bàng giáo sư, bà đã tới, vốn đang dự định đích thân đi đại học Giang Hải gặp bà. Ta tên Vương Siêu Phàm, sư phụ ta chính là môn chủ Thịnh Kỳ Dương, các ngươi hẳn là đã quen nhau từ trước."
"Đừng nói mấy lời khách sáo nữa." Y Tiểu Âm lạnh nhạt nói: "Bọn họ đâu rồi?"
Bàng giáo sư cũng chính là người có tính khí lạnh nhạt, nam tử trẻ tuổi cũng không có nghi ngờ, vẫn cứ cười nói: "Sư phụ ta đã chờ ở phòng khách, hai vị phía sau chắc hẳn là học sinh của bà."
"Dẫn đường đi, hỏi nhiều hơn nữa cũng chẳng có ích gì." Y Tiểu Âm không hề động lòng, giọng nói vẫn cứ lành lạnh.
"Được rồi, mời tới bên này." Vương Siêu Phàm hơi khom lưng, dẫn đầu Y Tiểu Âm trước nửa bước, chậm rãi đi về phía trước, trong miệng còn thỉnh thoảng nói chuyện, nịnh hót Bàng giáo sư: "Bàng giáo sư, bà học thức sâu rộng, nghe nhiều biết rộng, lại còn là giáo sư địa chất học nổi danh nhất thế giới, có sự giúp đỡ của bà, lần này tìm... À không, khảo sát nhất định có thể thành công mỹ mãn.”
“Điều này sẽ là một bước tiến lớn trong sự nghiệp của bà, cũng không chỉ là vinh quang của riêng Thánh Thủ Môn bọn ta, hiếm khi thấy bà dành thời gian để đến đây, bọn ta nhất định sẽ tiếp đón nồng hậu, tận tâm phục vụ... Ở đây, nếu như bà có yêu cầu gì, cứ việc nói, tại hạ nhất định sẽ hết tận lực thỏa mãn bà."
Triệu Thanh Thanh nhìn bộ dáng khúm na khúm núm của người này, thực sự có chút khó hiểu, thấp giọng nói với Hạ Thiên: "Người này nịnh nọt ghê thật, coi như Bàng giáo sư có ích với bọn họ, cũng không cần phải nịnh tới vậy."
Hạ Thiên hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc, chỉ là lười biếng ngáp một cái: "Trên thế giới có đủ mọi đồ đần, không có gì quá kỳ quái."
"Cũng đúng." Triệu Thanh Thanh cảm thấy chỉ hơi ngạc nhiên mà thôi, nên là không nói gì thêm, chỉ vừa đi vừa quan sát cái sân này.
Không lâu sau, bọn họ liền tiến vào phòng khách.
Ở đó đã có mấy người đang chờ sẵn, nhìn vị trí mà bọn họ đang chia ra để ngồi, nhiều khả năng là đến từ các thế lực khác nhau.
"À, Bàng giáo sư, ngươi rốt cuộc đã tới rồi, thật sự là để bọn ta chờ đợi mòn mỏi." Ngồi ở chủ tọa chính là một nam tử trung niên có bộ râu ngắn, trông khoảng chừng 45,46 tuổi, nhìn thấy Y Tiểu Âm bước vào, lập tức tiến lên nghênh đón.
Y Tiểu Âm liếc người này một cái, trong đầu lập tức có thông tin về người này, hắn chính là chưởng môn hiện tại của Thánh Thủ Môn, Thịnh Kỳ Dương, cũng là người khởi xướng cho hoạt động khảo sát mạo hiểm lần này.
Thịnh Kỳ Dương quan sát Y Tiểu m, luôn cảm thấy hình như có gì đó không bình thường, nhưng cẩn thận đối chiếu với hình ảnh, thì lại cảm thấy mọi thứ vẫn bình thường, đành phải cười trêu, nói: "Ta là lão Thịnh nè, ngươi quên rồi sao, mười năm trước chúng ta đã từng gặp nhau, còn là bạn bè cũ, mau ngồi ghế."
Y Tiểu Âm trực tiếp tìm một cái ghế trống, chậm rãi ngồi xuống.
Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh liền đi theo sau lưng Y Tiểu m, cũng có băng ghế hầu hạ.
"Bọn họ là ai?" Y Tiểu Âm quan sát mấy người khác một chút, trong lòng thì biết rõ, nhưng trên thực tế, Bàng giáo sư không quen biết những người này, thế là bèn hỏi.
"À, để ta giới thiệu một xíu." Thịnh Kỳ Dương chẳng qua là cảm thấy vị Bàng giáo sư này càng ngày càng lạnh lùng, cũng không có suy nghĩ nhiều, cười nói: "Mấy vị này đều là đồng nghiệp mà ta mời tới để tham gia khảo sát, trong giới cũng coi như là khá có danh tiếng."
Thịnh Kỳ Dương chỉ vào một lão giả mặc đường trang khoảng chừng 60 tuổi, cười nói: "Vị này chính là Lương Nhất Đỉnh của Lượng Bảo Tông ở phía Bắc, được xưng là Đỉnh thúc. Trong lĩnh vực khảo sát tầm bảo, có hơn bốn mươi năm kinh nghiệm, được mệnh danh là “xuất thủ chưa từng thất bại”, khảo sát ắt có báu vật hiện thế."
Lão giả mặc đường trang hơi híp mắt, tinh thần trông có vẻ vẫn còn quắc thước, thân thể cũng khá cường tráng, nghe Thịnh Kỳ Dương giới thiệu về hắn, không khỏi cười nói: "Một chút hư danh mà thôi, không đáng nhắc tới, so với chuyên gia bước ra từ trường học như Bàng giáo sư đây, ta còn thua kém xa."
Lời này ngoài mặt thì khen nhưng thật ra là đang chê, cũng coi như là một lão hồ ly thành tinh.
Y Tiểu Âm đã sớm biết lai lịch của người này, cũng không để ở trong lòng, đơn giản chỉ là một người qua đường, bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận