Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3180: Đánh ngươi không cần tu vi

“Thả cái rắm, uy lực vẫn còn lớn lắm.”
Hạ Thiên vẫn thái độ hờ hững như cũ, cũng không vì thế mà sinh lòng e ngại, ngược lại còn thêm khinh thường: “Có gan thì ngươi nhảy ra đây đánh với ta một trận. Mấy chiêu thức hù dọa như thế hoàn toàn vô dụng đối với ta.”
“Nghĩ không ra, một khu vực tiên khí như vậy lại có đám sâu kiến cuồng vọng giống như ngươi.” âm thanh kia giận quá hóa cười, lạnh giọng nói: “Vậy lão phu sẽ dùng một phần vạn pháp lực chơi đám với sâu kiến các ngươi một chút.”
Dứt lời, bệ đá màu đen bỗng dưng tuôn ra liệt hỏa cuồn cuộn, bao phủ Ni Ma La bên trong.
Tiếp theo, hỏa lưu bắn tung tóe bốn phía, toàn bộ đỉnh tế đàn biến thành một biển lửa.
“Nguy hiểm, mọi người mau xuống dưới đi.” Ánh mắt Y Tiểu Âm ngưng lại, dự cảm có chút không ổn, lập tức tiến lên muốn lôi Hạ Thiên đi.
Hạ Thiên đưa tay ôm lấy nàng, nhắc nhở: “Vợ Y Y, nàng đừng sợ, không có nguy hiểm gì đâu. Nếu nhảy xuống mới dễ dàng chết đấy.”
“Không sai.” Cổ Thần bà bà gật đầu: “Trên đài đích thật nguy hiểm, nhưng nếu rời khỏi tế đàn, chắc chắn sẽ phải chết. Không tin, các ngươi nhìn xuống dưới đi.”
Hồ Hóa Vũ và Lương Diệu Trúc vội quay đầu nhìn thoáng xuống dưới đài, chỉ thấy trong phạm vi trăm thước xung quanh tế đàn, cỏ cây chết khô, ngay cả bùn đất cũng phân thành từng khối.
“A!”
Ni Ma La đang tắm trong liệt hỏa cuồn cuộn bỗng dưng mở mắt, ngửa mặt lên trời cuồng tiếu: “Đúng là ông trời cũng giúp ta, cơ thể này ngược lại hợp với hỏa tính. Lão phu vốn định nghỉ ngơi lấy lại sức ở thế giới này, cho nên chỉ hút chút linh khí mà thôi. Nếu các ngươi đã đánh thức lão phu, vậy ta sẽ diệt thế giới này, tế luyện hàng trăm triệu sinh linh, khôi phục lại ma khu bản tổn cho lão phu.”
“Lão đầu, da trâu đừng thổi lớn quá.” Hạ Thiên lười biếng liếc nhìn Ni Ma La: “Ta thấy ngươi nên chọn một khu đất để chôn đi. Dù sao, giá đất bây giờ đang tăng rất nhanh, đừng để đến lúc đó chết không có chỗ chôn.”
Cơ thể Ni Ma La lúc này đã khôi phục lại thời khắc đỉnh phong, còn có hỏa khí quấn quanh. Ông ta khinh thường quát: “Hoàng khẩu tiểu nhi, ngươi đúng là cuồng vọng vô tri. Chẳng qua ngươi chỉ có tu vi Kim Đan Kỳ, ngươi cũng dám phát ngôn bừa bãi trước mặt lão phu.”
“Đánh ngươi không cần tu vi gì cả.” Hạ Thiên cười nói: “Ta hy vọng ngươi thật sự lợi hại, có thể chơi với ta thời gian lâu hơn.”
“Hừ, đúng là không biết tự lượng sức mình.” Ni Ma La khoát tay, bắn lửa về phía Hạ Thiên.
Hạ Thiên tùy ý vung tay, quét sạch đám hỏa tinh kia.
Bồng, bồng, bồng.
Đám hỏa tinh vỡ nát, nổ thành lửa nóng hừng hực. Một luồng sóng xung kích cường đại xông đến khiến Y Tiểu Âm có chút đứng không vững.
Nếu không có Cổ Thần bà bà che chở, Hồ Hóa Vũ và Lương Diệu Trúc đoán chừng đã bị nướng thành than.
“Lửa này quá lợi hại rồi.” Lương Diệu Trúc kinh hãi nói: “Chẳng giống lửa trên trái đất gì cả.”
Cổ Thần bà bà thản nhiên nói: “Đây vốn không phải lửa trên trái đất đâu, chỉ là ta không biết nó đến từ thế giới nào. Uy lực của ngọn lửa này quá lớn, đoán chừng kim cương cũng có thể bị đốt thành tro trong nháy mắt, ngay cả đạn hạt nhân cũng có thể đốt luôn.”
“Hạ Thiên chẳng phải chết chắc sao?” Lương Diệu Trúc hỏi.
“Yên tâm đi, hắn không chết được đâu.” Ngải Luân mỉm cười, khinh thường nói: “Có đôi khi, sức mạnh đáng sợ nhất trên thế giới vĩnh viễn là con người.”
Lương Diệu Trúc khó hiểu, không biết lời này của Ngải Luân là có ý gì: “Người không phải là loại yếu ớt nhất sao?”
“Những bài hát ca tụng của nhân loại đều là những bài hát ca tụng dũng khí, là sử thi lấy yếu thắng mạnh, tồn tại rất lâu trong dòng sông thời gian.” Ngải Luân kiên định nói: “Mặc kệ người này đến từ thế giới nào, mặc kệ muốn làm gì, dám khiêu chiến với nhân loại, ông ta cũng chỉ có một con đường chết.”
Hồ Hóa Vũ kỳ quái nhìn Ngải Luân: “Ngải tiên sinh, ngài cũng xem Anime sao?”
“Ha ha, khi rảnh rỗi, ta cũng đọc để giết thời gian.” Ngải Luân mỉm cười xấu hổ: “Các ngươi đừng phân tâm, cẩn thận quan sát cuộc chiến tiếp theo. Tin ta đi, các ngươi tuyệt đối sẽ có thu hoạch.”
Một bên khác, Ni Ma La đích thật cau mày.
Bởi vì hỏa tinh mà ông ta bắn ra cũng không thiêu chết Hạ Thiên, thậm chí còn không chạm được đến quần áo của hắn.
“Có chút thú vị.” Hạ Thiên phất tay, nhẹ nhàng phủi đi đám bụi lửa quấn bên ngoài cơ thể của hắn: “Lão đầu, ta là băng hỏa linh thể, đám đồ chơi này của ngươi vô dụng với ta.”
“Băng hỏa linh thể? Một thể chất phế vật mà cũng đáng nói ra.” Ni Ma La cau mày, lạnh giọng nói: “Lão phu là vạn hỏa linh thể, là linh căn đỉnh phong trên bảng thánh linh, cao hơn ngươi không biết mấy vạn cấp bậc.”
Hạ Thiên khinh thường lắc đầu: “Thể chất linh căn còn phải phân biệt người. Loại thiên tài giống như ta, phối thêm băng hỏa linh thể cũng đủ ngược ngươi đến chết đi sống lại. Loại rác rưởi giống như ngươi, cho dù thể chất linh căn có tốt, cũng chỉ bị ăn đòn mà thôi.”
“Buồn cười.”
Ni Ma La khịt mũi coi thường Hạ Thiên, thân ảnh bỗng dưng lóe lên, khi xuất hiện lần nữa là sau lưng Hạ Thiên: “Vậy để ta cho ngươi biết cái gì gọi là chênh lệch.”
Bành.
Một luồng hỏa lưu được đốt lên từ chỗ Ni Ma La đứng trước đó, đốt xuyên qua cơ thể Hạ Thiên, sau đó rơi vào lòng bàn tay Ni Ma La.
“Lão đầu, ngươi hoa mắt rồi sao?”
Hạ Thiên bình yên vô sự xuất hiện tại một chỗ khác, cười giễu cợt hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận