Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3175: Tái tạo lại toàn thân

“Năm đó, khi ta trở thành Cổ Thần, không ai nói với ta nó tàn nhẫn cả.” Cổ Thần bà bà cảm khái nói.
“Thời đó vẫn còn là Đại Thanh mà.” Ngải Luân nói: “Xã hội phong kiến thường không có nhân tính. Nếu lúc đó có ta, ta nhất định sẽ làm thịt những người ép buộc nàng.”
Cổ Thần bà bà không nói gì nữa, chỉ mỉm cười nhìn Ngải Luân.
Trên bệ đá màu đen, đám độc trùng rắn kiến bị mùi hương hun khói, chạy loạn xà ngầu.
Cổ trùng của Hồ Hóa Vũ và Lương Diệu Trúc cũng phân tán uy áp, khiến cho đám sâu kiến bò khỏi người Thiên Trúc.
Không bao lâu sau, đám độc trùng rắn kiến có chút không chịu nổi, bắt đầu phản kích.
Từng tầng côn trùng không rõ bay lên, bay về phía Hồ Hóa Vũ và Lương Diệu Trúc.
Đám vật nhỏ này lại còn hiểu được đạo lý bắt giặc phải bắt vua trước.
Chỉ tiếc là, dù sao bọn chúng cũng là sinh vật có trí khôn thấp, vừa rời khỏi bệ đá màu đen, trong nháy mắt đã bị hai vòng lửa bên ngoài nuốt chửng, đốt thành tro tàn.
Về phần đám rắn độc, chúng đã bị ngân châm của Y Tiểu Âm đóng đinh ngay tại chỗ.
Dần dần, thân hình người Thiên Trúc lộ ra, cơ thể nát nhừ, chỉ còn lại lớp da bị tàn phá và xương cốt bị đục thủng.
“Người này còn sống hay không vậy?” Lương Diệu Trúc không đành lòng nhìn tiếp: “Lục phủ ngũ tạng khô quắt, làm sao mà cứu?”
Hồ Hóa Vũ bỗng hét lớn: “Diệu Trúc, đừng phân tâm.”
Bành.
Từ đầu gối người kia trở xuống bỗng nhiên cháy bùng lên, rất nhiều bọt nhỏ bắn tung tóe ra ngoài.
Lương Diệu Trúc vô thức muốn rời khỏi, khiến Đế Vương Nga đang được nàng khống chế trong nháy mắt bị tung tóe, mấy miếng lân phiến bị đốt không còn.
“A!” Nàng kêu lên đau đớn.
Y Tiểu Âm nhìn thấy, vội đâm cho nàng một châm làm dịu cơn đau, sau đó cứu con Đế Vương Nga đang bị thương trở về.
Hồ Hóa Vũ đã sớm có sự chuẩn bị, thu hồi con viêm trùng của mình lại, thúc ngọn lửa lớn hơn, mau chóng đốt cháy đống bọt nhỏ.
“Được rồi.”
Qua mấy phút nữa, Hồ Hóa Vũ thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống đất.
Trên bệ đá màu đen, ngoại trừ một mảnh tàn tích bị cháy, chỉ còn lại người Thiên Trúc không biết sống chết.
“Hạ Thiên, bây giờ phải xem ngươi rồi.” Hồ Hóa Vũ thở hổn hển nói với Hạ Thiên.
Cổ Thần bà bà thấy Hạ Thiên vẫn dửng dưng, không khỏi nhắc nhở lần nữa: “Người này tên Ni Ma La, hình như là tà tu, tâm tính hòa cùng một thể với tế đàn. Ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút, những người khác thối lui ra đằng sau của ta.”
Ngoại trừ Hạ Thiên, những người còn lại thức thời thối lui đến sau lưng Cổ Thần bà bà.
“Ta chẳng quan tâm ông ta là cái gì tu, chẳng liên quan gì đến ta.” Hạ Thiên không hứng thú quan tâm những vấn đề này, giữa ngón tay lộ ra một ngân châm, trực tiếp vận Nghịch Thiên Bát Châm đâm về phía mi tâm Ni Ma La.
Cây kim vừa cách lông mày ba tấc đã bị cản lại.
Giống như có một bức tường vô hình ngăn cản cây châm tiến lên.
“Muốn so khí lực với ta, ngươi có thực lực này sao?”
Hạ Thiên khinh thường nhếch miệng, tiếp tục đâm tới.
Vèo!
Bên trên tế đàn, một luồng cuồng phong quái dị không biết từ nơi nào thổi tới.
Lương Diệu Trúc và Hồ Hóa Vũ mất tập trung, thiếu chút nữa bị thổi đi.
“Bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi.” Cổ Thần bà bà thản nhiên nói: “Đằng sau còn có rất nhiều thủ đoạn, chỉ cần có người chữa bệnh cho Ni Ma La, tế đàn này sẽ dùng đủ loại chiêu thức để cản trở. Nhưng muốn phá tế đàn này, nhất định phải cứu sống Ni Ma La trước. Những thần y trước kia chỉ làm được một thứ, hy vọng Hạ Thiên có thể phá đồng thời cả hai thứ luôn.”
Hạ Thiên vẫn không hề nhúc nhích trong cuồng phong, ngân châm đã chạm đến mi tâm Ni Ma La, từng chút một đâm vào.
Vèo.
Bỗng dưng, bệ đá màu đen trong khoảnh khắc lui về phía sau mấy mét tránh đi ngân châm của Hạ Thiên.
“Muốn chơi với ta sao?” Hạ Thiên lập tức hứng thú hẳn lên, trong phút chốc vọt đến bên cạnh Ni Ma La: “Ngươi có nhanh bằng ta không?”
Bệ đá màu đen một lần nữa chớp động, Hạ Thiên rất nhanh cũng đi theo.
Một người một bệ đá, trên đỉnh tế hồn bắt đầu chơi trò ngươi chạy ta đuổi.
“Yên tĩnh lại cho ta được không?” Hạ Thiên cảm thấy phiền, một cước đạp vào mép bệ đá màu đen: “Nếu còn cử động nữa, ta đạp sập ngươi.”
Bệ đá màu đen run lẩy bẩy, không tiếp tục di chuyển.
Ngân châm chậm rãi đâm vào mi tâm của Ni Ma La.
Tiếp theo, cơ thể Ni Ma La dùng tốc độ cực nhanh hồi phục như cũ.
Xương cốt vỡ vụn trong một giây ngắn ngủi đã trực tiếp khép lại.
Tiếp theo là kinh lạc, huyết nhục…”
Cuối cùng là làn da.
Cho đến khi khôi phục lại hình dáng ban đầu.
Cải tử hoàn sinh.
Đây không thể xem là y thuật, mà có thể được xem là tiên thuật.
Tuy nhiên, đây chỉ là thao tác cơ bản nhất trong Nghịch Thiên Bát Châm.
Lương Diệu Trúc nhìn thấy, không khỏi há hốc mồm, Trước đó, nàng vẫn luôn hoài nghi Hạ Thiên không biết y thuật. Bây giờ, nàng vừa kinh ngạc lẫn khâm phục, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.
“Sao?”
Sau khi Hạ Thiên khôi phục lại nguyên dạng cho Ni Ma La, hắn chợt phát hiện người này không khôi phục ý thức.
Hắn quyết định châm thêm một châm.
Chỉ là khi hắn đâm kim lần nữa.
Một âm thanh vang dội thông qua ngân châm rót vào trong đầu hắn.
“Người nào dám tự tiện quấy nhiễu vạn năm tĩnh tu của bổn tọa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận