Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3833: Ông ta đích thật không phải người tốt

Nhân lúc Hạ Thiên còn chưa sẵn sàng, hắn ta đâm một kiếm vào hậu tâm của hắn.
Nếu bị một kiếm này đâm trúng, tuyệt đối có thể đâm xuyên Hạ Thiên. Cho dù may mắn tránh đi chỗ yếu hại, ít nhất cũng sẽ bị trọng thương.
“Quả nhiên trẻ tuổi nóng tính, lại không thèm phòng bị, đúng là muốn chết.” Người này âm thầm cảm thấy đắc ý. Nhưng khi chuẩn bị ra tay, hắn ta chợt phát hiện có chút không đúng, không khỏi ngẩn ra, sau đó chợt nhìn thấy một cái đế giày lao vào mặt mình.
Bành.
Người này phản ứng không kịp, bị một cước đạp ra ngoài, khắp gương mặt chỉ toàn là dấu chân.
“Đánh lén sau lưng cũng là tác phong của phái Tuyết Sơn các ngươi?” Ninh Nhụy Nhụy cười lạnh, khinh thường mắng: “Vậy các ngươi đừng lấy cái danh danh môn chính phái gì nữa, chỉ toàn là một đám hèn hạ, vô sỉ.”
“Làm càn.” Nam nhân mặc cẩm bào thật sự nổi giận, vén cẩm bào lên, đánh ra một chưởng với Ninh Nhụy Nhụy.
Chưởng phong cương mãnh, nhưng chưởng thế âm quỷ khó lường.
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy chẳng có gì lợi hại, chỉ nhẹ nhàng lóe lên rồi biến mất.
Một giây sau, nàng lập tức sinh lòng cảnh giác.
Đáng tiếc hơi muộn một chút.
Một chưởng của nam nhân mặc cẩm bào kia chỉ là dụ công, buộc nàng phải tránh lui, còn bản thân hắn ta cũng đã dự đoán được phương vị né tránh của nàng, vì thề đã dĩ dật đãi lao.
“Hừ, ngươi còn quá non.” Nam nhân mặc cẩm bào cười lạnh một tiếng, cổ tay chặt vào sau ót Ninh Nhụy Nhụy.
Bành.
Nam nhân mặc cẩm bào giống như một con chó hoang bị xe đụng, cả người mất đi khống chế bay ra ngoài, lăn mấy chục mét trên mặt đất, miệng toàn là bùn.
“Đường chủ?”
“Đường chủ, ngươi không sao chứ?”
Đám đệ tử áo trắng một lúc lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, cùng nhau vọt đến đỡ nam nhân mặc cẩm bào dậy.
“Dám ra tay với tiểu muội chân dài, ngươi đúng là muốn chết.” Hạ Thiên khó chịu nói.
Nam nhân mặc cẩm bào tức giận đẩy người dìu hắn ta ra, vừa phẫn nộ vừa nghi hoặc nhìn Hạ Thiên: “Ngươi làm như thế nào?”
Hạ Thiên đáp: “Ngươi bị đánh mà còn không biết tại sao mình bị đánh, quả nhiên cũng là một thằng ngu.”
“Làm việc ngông cuồng như thế, công pháp quỷ dị, ngươi nhất định không phải người trong chính đạo.” Nam nhân mặc cẩm bào lập tức định một thân phận cho Hạ Thiên, sau đó quát lớn: “Chúng đệ tử nghe lệnh, bày Liệt Kiếm Trận bao vây hai tên yêu nhân tà đạo kia lại. Nếu có chút dị động, giết bất luận tội.”
Đám đệ tử áo trắng lập tức lĩnh mệnh, rút toàn bộ kiếm trong bao ra, chiếm phương vị có lợi, bao vây Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy ở giữa.
“Ha ha, đánh không lại thì muốn quần ẩu?” Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy có chút buồn cười: “Lại còn lấy cớ cái gì là yêu nhân tà đạo? Nếu ngươi dứt khoát một chút, ta còn có thể để mắt đến ngươi. Nhưng bây giờ ngươi lại không biết xấu hổ như thế, ta thật sự được mở rộng tầm mắt.”
“Bây giờ ta sẽ giúp các ngươi đại khai nhãn giới.” Nam nhân mặc cẩm bào nổi lên sát tâm. Mặc kệ hai người kia có lai lịch gì, hôm nay hắn ta nhất định sẽ giết bọn họ. Bằng không, về sau hắn ta làm sao mà lăn lộn trên giang hồ: “Kiếm trận Thiên Sơn Mộ Tuyết, lên.”
Chỉ thấy đám đệ tử áo trắng rung kiếm, sử dụng thân pháp Phi Nhứ Tùy Phong nhanh chóng tập trung lại.
Hàng trăm hàng ngàn kiếm ảnh xen lẫn thành một mảnh, khắp thiên địa đều là bạch quang sáng chói mắt, giống như Thiên Sơn Mộ Tuyết.
Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy giống như hai chiếc lá, trong khoảnh khắc bị băng tuyết bao phủ, không nhìn thấy một chút hy vọng sống.
“Hừ, dám đối phó với phái Tuyết Sơn, chết cũng chẳng có gì đáng tiếc.” Nam nhân mặc cẩm bào hừ lạnh một tiếng, lộ ra vẻ khinh thường. Hắn ta thấy hai người chết chắc, tuyệt không có gì ngoài ý muốn.
Kiếm trận Thiên Sơn Mộ Tuyết là đại sát khí Võ Tông Đường bọn họ. Mười đệ tử bình thường trải qua tầng tầng điệp gia, cuối cùng tích lũy thành một luồng sức mạnh vô cùng đáng sợ. Cho dù là Đại trưởng lão trong phái, thậm chí là chưởng môn cũng chưa chắc có thể kháng cự lại kiếm trận chi phong.
Mặc dù hai người trong tà đạo này cũng có chút bản lãnh, nhưng không cao. Vừa rồi, cũng bởi vì hắn ta quá khinh địch cho nên mới bị ăn thiệt. Bây giờ toàn bộ kiếm trận được triển khai, chắc chắn bọn họ sẽ bị chém đến thi cốt không… Hả?
Nghĩ đến đây, nam nhân mặc cẩm bào chợt phát hiện có điểm gì lạ là.
Cơ thể của hắn ta đột nhiên phát lạnh, giống như rơi vào trong hầm băng.
Trong lòng hắn ta khẽ động, không khỏi hơi ngẩng đầu lên, chợt bị dọa đến hồn phi phách tán.
Chỉ thấy kiếm quang trùng điệp xuất hiện trên đầu của hắn ta, mắt thấy sắp áp xuống.
“Dừng tay, dừng tay lại cho ta.”
Nam nhân mặc cẩm bào kêu to. Đáng tiếc đã muộn, rất nhanh tiếng hô biến thành tiếng kêu thảm thiết.
Bành.
Ngay tại chỗ bốc lên một chùm sương mù tuyết, toàn bộ ngôi miếu ầm ầm sụp đổ.
Đám đệ tử áo trắng cũng phát hiện không ổn, lập tức thu kiếm, nhưng lại bị kiếm trận phản phệ, toàn bộ đều trúng kiếm ngã xuống đất.
Lúc này, Hạ Thiên đã ôm Ninh Nhụy Nhụy vọt ra ngoài ngôi miếu.
“Uy lực kiếm trận lớn thật.” Ninh Nhụy Nhụy nhìn thấy miếu Tuyết Tiên biến thành một mớ hỗn độn, lập tức hỏi: “Những khách hành hương bị khống chế sẽ không có chuyện gì chứ?”
Hạ Thiên đáp: “Vộ tội sao? Cũng có thể. Bọn họ không chết được đâu, một lát nữa sẽ tỉnh lại.”
“Không nghĩ đến phái Tuyết Sơn lại là như thế. Khó trách năm đó gia gia lại xuống núi.” Ninh Nhụy Nhụy có chút khinh thường nói: “Loại môn phái như thế có cái gì tốt đâu. Tiết trưởng lão kia đoán chừng cũng chẳng phải hạng người tốt lành gì.”
Lúc này, bên trên vang lên âm thanh của một nữ nhân: “Không cần đoán chừng. Ông ta đích thật không phải người tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận