Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3738: Một giây cũng không cần

“Ngươi nghe rất rõ ràng mà, cũng không cần phải làm bộ như không nghe thấy.”
Hạ Thiên lười biếng nhìn Bạch tam gia, thuận miệng nói.
“Ha ha.” Bạch tam gia đích thật nghe được, hơn nữa còn nghe rất rõ ràng. Lúc này, ông ta quay sang nhìn ông chủ, lạnh giọng nói: “Quán của ngươi có bán tuyết hầu tử?”
Ông chủ quán nướng gật đầu: “Đúng vậy, là ta lên núi để hái.”
“Tính mạng của ngươi đúng là lớn, không chết trên núi tuyết.” Bạch tam gia mỉm cười đắc ý, lại hỏi: “Ta thấy ngươi hơi quen mặt, có phải chúng ta đã từng gặp nhau trước kia hay không?”
“Không, tuyệt đối không có.” Ông chủ quán nướng lắc đầu liên tục: “Ngài là đại quản sự bên ngoài của Bạch gia, ta chỉ là ông chủ của một quán nướng bình thường, làm sao có thể gặp nhau chứ?”
Ánh mắt Bạch tam gia lộ ra ý vị thâm trường: “Ta đã từng nghe nói một chuyện, khoảng hai mươi năm trước, có một người trẻ tuổi tình cờ nhìn thấy trên đỉnh núi tuyết có thần tiên ẩn hiện, vì thế hắn ta đã thề sẽ tầm tiên vấn đạo. Về sau, hắn ta ngày ngày leo núi, ngoại trừ đỉnh núi tuyết, hắn ta gần như đi khắp những ngọn núi còn lại. Đáng tiếc vẫn không thấy cái gọi là thần tiên.”
“Ngược lại, hắn ta tìm được tông môn ẩn tàng là phái Tuyết Sơn. Phái Tuyết Sơn niệm tình hắn ta thành tâm, đã giữ hắn ta ở lại núi nửa tháng, truyền cho thuật tu thân dưỡng tính thô thiển.”
“Đáng tiếc, hắn ta lại tự tiện xông vào cấm địa Lăng Tiêu điện của phái Tuyết Sơn, bị phế tu vi, đuổi xuống núi. Về sau, người thanh niên đó không còn biết tung tích nữa. Ngươi có biết tung tích của hắn ta không?”
Khi nhắc lại chuyện xưa, Bạch tam gia từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm mặt ông chủ quán nướng, thu hết thần sắc của ông ta vào mắt.
Dương San nghe xong, bỗng nhiên có một số suy nghĩ. Nàng nhẹ giọng hỏi Hạ Thiên: “Trên núi tuyết? Thần tiên mười hai năm trước? Chẳng lẽ là lúc chúng ta đến trái đất tìm Nguyệt tỷ tỷ?”
“Có thể là vậy.” Hạ Thiên đáp.
Mười hai năm trước, Vấn Thiên Quân đã từng phái một số đệ tử Phiếu Miểu Tiên Môn thông qua truyền tống trận từ Tiên Vân đại lục đến trái đất, mục đích chính là tìm Nguyệt Thanh Nhã, sau đó dẫn nàng trở về.
Nhưng những người đó, ngoại trừ phụ thân của Bách Thiên Lang là Nhiếp Tử Hùng và Tô Vô Song, những người còn lại đều bị Hạ Thiên và các nữ nhân của hắn làm sạch.
Thậm chí về sau, Vấn Thiên Quân đích thân đến núi tuyết cũng bị Cơ Thanh Ảnh Độ Kiếp Kỳ tiêu diệt.
“Không, ta chưa nghe nói qua.” Ông chủ quán nướng nghe xong câu chuyện xưa, trán rịn mồ hôi lạnh. Mặc dù ông ta cố gắng ổn định tinh thần nhưng nét hoảng hốt vẫn hiện lên trên mặt.
“Người thanh niên đó không phải ngươi chứ?” Bạch tam gia chế nhạo hỏi thăm.
“Bạch tam gia nói đùa, làm sao có khả năng đó được?” Ông chủ quán nướng lắc đầu thật mạnh: “Ta chỉ là một người bình thường, cái gì thần tiên, cái gì phái Tuyết Sơn chứ, ngay cả nằm mơ ta cũng không trèo không đến.”
“Hừ, có hay không ngươi tự mình biết lấy.” Sắc mặt Bạch tam gia càng thêm lạnh lẽo, hơi cảnh cáo: “Còn nữa, về sau ngươi không được lên núi tuyết. Nếu không, đừng trách ta đánh gãy chân của ngươi.”
Ông chủ quán nướng vẫn không cam lòng, phản bác: “Các quán khác đều có người lên núi, vì sao Bạch tam gia nhằm vào mỗi mình ta?”
“Ta nói không được phép thì là không được phép.” Bạch tam gia lạnh lùng nhìn ông chủ quán nướng: “Nếu còn có lần sau, không cần phái Tuyết Sơn lên tiếng, lão phu sẽ đích thân ra tay làm thịt ngươi.”
“Cái này…” Ông chủ quán nướng hiển nhiên biết phân lượng lời nói của Tam gia, nhất thời không phản bác được.
Bạch tam gia nói xong, lười nói thêm câu nào với ông chủ quán nướng, một lần nữa quay sang nhìn Hạ Thiên và Dương San: “Tiếp theo chính là xử lý hai người các ngươi, hoặc các ngươi chủ động nhỏ ra một giọt máu tim để ta cứu con nuôi của ta, hoặc ta giết các ngươi để lấy máu cứu người.”
“Cái tên ngu ngốc ngươi, con nuôi của ngươi đã chết, có máu gì cũng vô dụng thôi.”
Bạch tam gia cười lạnh, đáy mắt lộ ra sát khí nhàn nhạt: “Bất luận các ngươi giảo biện như thế nào cũng không còn ý nghĩa. Lão phu cũng không hứng thú để nghe. Ta cho các ngươi mười giây để cân nhắc. Qua mười giây, cũng đừng trách ta ra tay.”
“Một giây cũng không cần.” Hạ Thiên cũng không kiên nhẫn: “Lão đầu nhi, ngươi đang suy nghĩ gì, ta đều biết hết, không cần thiết phải diễn.”
Mấy năm qua, Dương San làm hướng dẫn viên du lịch, tất nhiên cũng đã gặp qua vô số người, cũng đã nhìn ra Bạch tam gia đang đùa giỡn bọn họ. Mặc kệ bọn họ quyết định như thế nào, đoán chừng cuối cùng ông ta cũng sẽ ra tay hạ sát.
“Ta đã cho các ngươi cơ hội, các ngươi lại không biết trân quý, vậy thì đừng trách lão phu.” Bạch tam gia mỉm cười đắc ý, tay áo phất lên, cả người trong nháy mắt vọt đến giữa hai người Hạ Thiên và Dương San.
Không đợi Hạ Thiên và Dương San có phản ứng, Bạch tam gia đã ra chiêu.
Tay trái chụp thành trảo, lộ ra một luồng khí tức ảm đạm, đột nhiên chộp vào cổ họng Dương San.
Ông chủ quán nướng không khỏi mở to mắt, vô thức kêu lên: “Đây không phải là Thấu Cốt âm Phong Trảo của phái Tuyết Sơn sao? Có người đồn Bạch tam gia là cao thủ phái Tuyết Sơn, quả nhiên là thật. Nếu bị một trảo này chộp trúng, mỹ nữ không chết cũng khó.”
Thấu Cốt âm Phong Trảo là một môn võ công đặc biệt của phái Tuyết Sơn, chiêu thức kỳ dị ngoan tuyệt, lực đạo thấu xương bá liệt, là một môn công phu khá âm độc.
Nếu Dương San bị một trảo này chộp trúng, đừng nói xương cổ sẽ bị bẻ vụn, khả năng toàn bộ cổ cũng sẽ bị bẻ gãy.
Đồng thời, tay phải Bạch tam gia dựng đứng thành chưởng, đẩy ngang ngực Hạ Thiên.
Một luồng lực đạo vô cùng mênh mông, như thủy triều cuồn cuộn phóng đến Hạ Thiên, thậm chí trong phạm vi mấy chục mét sau lưng hắn đều có một luồng sát ý lẫm liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận