Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2072. Lại một đoàn thám hiểm

Người này xuất hiện bất ngờ, đi cũng rất vội vàng, Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy có chút khó hiểu, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Hạ Thiên.
"Tiểu muội chân dài à, ta biết mình rất là đẹp trai, nhưng cô cũng không cần nhìn ta như vậy nha." Hạ Thiên cười hì hì nói: "Thật ra chúng ta có thể đi trở về, mướn phòng rồi từ từ nhìn xem."
Ninh Nhụy Nhụy trợn mắt trừng Hạ Thiên một cái, lười để ý tên lưu manh này: "Thực sự là cả ngày trong đầu ngươi đều không nghĩ tới chuyện tốt nào cả."
"Chuyện ấy rõ ràng là chuyện tốt mà." Hạ Thiên nói với vẻ mặt rất nghiêm túc: "Tiểu muội chân dài, cô chỉ cần thử một chút thì sẽ biết. Ví dụ như A Cửu, trước đó nàng ấy lúc nào cũng từ chối giống như cô, bây giờ mỗi ngày đều quấn lấy ta, nhất định phải......"
"Được rồi, được rồi, dừng lại, ngươi đừng nói nữa!" Ninh Nhụy Nhuỵ đau đầu xoa xoa mi tâm, "Ta không muốn biết chi tiết giữa ngươi và Cửu nhi tỷ, hiện tại ta và ngươi ở một chỗ, cho nên ngươi phải nghe theo lời của ta, biết không?"
Hạ Thiên lộ ra bộ mặt vô tội: "Tiểu muội chân dài, ta vẫn luôn làm theo lời của cô nha."
"Đừng có ra vẻ vô tội." Ninh Nhụy Nhụy liếc xéo Hạ Thiên một cái, ngay sau đó kéo cánh tay của hắn: "Chúng ta đừng ở chỗ này lãng phí thời gian nữa, vừa rồi ta thấy trong sổ ghi chép của Tiền Mẫn Mẫn có nói phía trước có một cây cầu, hình như có thể đi sang tầng tiếp theo, chúng ta đi qua nhìn một chút đi."
Hai người đi dọc theo bờ sông đại khái hơn một giờ mới xa xa thấy được một cây cầu dài trắng như ngọc, mà bên cạnh cầu đã có một nhóm người, trước mặt bọn hắn còn chất một đống trang thiết bị, nhìn qua tựa hồ đang thương nghị chuyện gì đó.
Mấy người kia nhìn thấy Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy tới gần, vô thức dừng lại câu chuyện, ánh mắt đề phòng nhìn cả hai.
"Dừng lại, các ngươi là ai?" Một nam tử mặc áo khoác da, đội mũ dạ màu đen tiến lên ngăn cản bọn hắn: "Đến nơi đây muốn làm gì?"
Hạ Thiên không thèm nhìn những người này một cái, dù sao cả đám đều là nam nhân, hơn nữa còn không đẹp trai bằng hắn.
"Chẳng phải trước khi hỏi người khác là ai thì nên giới thiệu bản thân sao, ngươi là ai?" Ninh Nhụy Nhụy tùy ý nhìn quét đám người kia một cái, trang phục của những người này đều có chút cảm giác xa xưa, chẳng lẽ bọn hắn theo phong cách cổ trang?
Mấy người kia không nói gì, chỉ là liếc nhau một cái trao đổi ý kiến.
"Ồ, không ngờ ở đây lại xuất hiện một quý cô xinh đẹp như vậy, thực sự là thất lễ." Người thanh niên mang mũ dạ màu đen khi nãy cười ha ha, "Xin tự giới thiệu, ta tên là Trần Đô Hành, tên này có nghĩa là, trên đời này mặc kệ chuyện gì diễn ra, người khác không được, họ Trần ta đều được. Quý cô này, không biết ta có vinh hạnh biết được quý danh của ngươi hay không?"
"Ta tên là Ninh Nhụy Nhụy, đây là bạn trai của ta, Hạ Thiên." Ninh Nhụy Nhụy vô thức liếc Hạ Thiên một cái, giúp hắn nói ra lời kịch mà hắn thường xuyên sử dụng, "Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, thiên trong đệ nhất thiên hạ."
Trần Đô Hành nghe Ninh Nhụy Nhụy nói như vậy, lơ đãng liếc nhìn Hạ Thiên một cái, kết quả phát hiện đối phương chỉ là một người bình thường không có gì lạ, thế là nói: "Cái tên đó rất là bá khí, đáng tiếc tính tình của hắn khó làm cho người ta khen ngợi, Ninh quý cô, hay ngươi thay đổi một người bạn trai khác đi?"
"Nè, thằng ngu kia, ngươi muốn ăn đòn đúng không?" Hạ Thiên trừng mắt nhìn Trần Đô Hành, "Có tin ta đấm ngươi một cái ngươi thành cái gì cũng không được không?"
Trần Đô Hành cau mày: "Thực sự là giọng điệu thô bỉ, Ninh quý cô, loại người kia thật sự là không xứng với ngươi, đồng hành cùng với hắn quả thật chính là vũ nhục mỹ mạo của ngươi."
Ninh Nhụy Nhụy khẽ túm Hạ Thiên một chút, tiếp tục nói: "Ngươi còn chưa nói cho ta biết các ngươi đang làm gì đâu?"
"Chuyện đấy mà ngươi còn không nhìn ra sao?" Trần Đô Hành phủi phủi áo khoác da của mình, ra vẻ phong tao mà đi dạo một vòng, "Ninh quý cô xinh đẹp như vậy, chắc người rất thông minh mới đúng."
Ninh Nhụy Nhụy liếc nhìn đống trang bị đặt trên mặt đất, trong lòng đã có suy đoán, có lẽ những người này cũng là "Nhà thám hiểm" giống như đám người của Tiền Mẫn Mẫn.
"Chúng ta là đoàn đội sinh viên mạo hiểm nổi tiếng nhất ở trong nước, tên là Long Hành Thiên Hạ Xã." Một tên béo có nước da hơi đen không nhịn được khoe khoang: "Lão đại của chúng ta là Trần Đô Hành, một nhân vật lớn nổi danh khắp cả nước, các ngươi chắc chắn biết."
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: "Chưa từng nghe nói tới."
"Sao ngươi lại chưa nghe qua được chứ?" Tên béo da đen kia sửng sốt hô lên, khuôn mặt đen sì trở nên đỏ: "Vậy chắc các ngươi đã nghe nói tới đội leo núi đại học Thiên Hải rồi đúng không, chúng ta chính là một chi nhánh của đội đó, xếp hạng top mười thế giới, chúng ta đã từng đi qua Thập Đại Tử Vong Chi Địa, còn từng làm…."
Ninh Nhụy Nhụy có chút kỳ quái hỏi: "Vậy tại sao các ngươi không đi leo núi đi, tới đáy biển này làm cái gì?"
"Ngọn núi nào có thể trèo lên thì chúng ta đã sớm chinh phục, đã không có cảm giác thành tựu gì nữa." Trần Đô Hành lộ ra vẻ mặt ngạo nghễ, "Lần này, nhà họ Viên bỏ ra một số tiền lớn thuê các đoàn đội thám hiểm nổi danh ở trong và ngoài nước, bọn hắn muốn điều tra rõ ràng sự huyền bí ở đáy biển này. Chúng ta là đoàn đội đứng đầu trong nước, đương nhiên sẽ không buông tha cơ hội lần này."
"Nhà họ Viên? Bỏ tiền mời đoàn đội thám hiểm?" Ninh Nhụy Nhụy nghe mấy từ này cảm giác có chút khó hiểu, chuyện này không phải là bẫy rập do người tu tiên kia tạo ra để dẫn dụ nàng và Hạ Thiên sao? Tại sao bây giờ lại còn dính líu tới nhà họ Viên nào nữa?
Trần Đô Hành thấy Ninh Nhụy Nhụy lộ ra vẻ mặt khó hiểu, không khỏi nổi lên lòng nghi ngờ: "Chẳng lẽ các ngươi không phải do nhà họ Viên mời tới?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận