Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4189: Tĩnh linh văn

Bạch Thi Tình giải thích: “Ở Sơn Hải giới, ngoại trừ tuần giới thần vệ và người của hội trưởng lão, người còn lại đều không cách nào phi hành.”
Hạ Thiên tất nhiên không tin, đang định đề khí bay lên, bỗng nhiên hắn phát hiện hắn không cách nào điều động băng hỏa linh khí, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái: “Chuyện gì xảy ra vậy?” “Ngươi không biết cũng bình thường thôi.” Bạch Bích Tiêu cười to: “Chính là để phòng ngừa có người động một chút bay tới bay lui hoặc lạm dụng linh lực, từ đó dẫn phát đại chiến. Cho nên, hai vạn năm trước, hội trưởng lão đã lợi dụng thần hạch để hạn chế.”
“Trừ phi là người nắm giữ mảnh vỡ thần hạch hoặc trong tình huống hội trưởng lão cho phép, tất cả người trong Sơn Hải giới đều không thể sử dụng linh lực.”
Hạ Thiên xưa nay không tiếp nhận người khác hạn chế. Loại người hay phá vỡ quy tắc như hắn cũng lười tuân thủ: “Hội trưởng lão tính là thứ gì? Bọn họ không cho dùng thì không được dùng à? Ta cứ dùng đấy, bọn họ làm gì ta?”
“Thôi đi, ngươi cho rằng ngươi là ai chứ?” Bạch Bích Tiêu bỗng nhiên tiến đến trước mặt Hạ Thiên, bắt lấy tay của hắn, sau đó vuốt tay áo lên.
Hạ Thiên hờ hững nhìn nàng: “Làm gì? Ngươi muốn chiếm tiện nghi của ta à?”
“Thôi đi, có quỷ mới thèm chiếm tiện nghi của ngươi.”
Bạch Bích Tiêu nhìn Hạ Thiên: ‘Ngươi tự nhìn đi.”
“Cái gì vậy?” Hạ Thiên phủi một chút, phát hiện cánh tay lộ ra ngoài xuất hiện một hoa văn màu vàng.
Bạch Bích Tiêu bỗng nhiên đắc ý: “Đây chính là tĩnh linh văn. Phàm là sinh vật tiến vào Sơn Hải giới đều sẽ có, là do địa tâm thần hạch ban tặng. Không chỉ trên tay ngươi, toàn thân ngươi đều có.”
Hạ Thiên không tin, lập tức cởi áo, quả nhiên nhìn thấy hoa văn màu vàng trải rộng người hắn, chỉ có đan điền khí hải là hơi mơ hồ một chút.
“Cái tên ngớ ngẩn nào vẽ lên người ta thế? Xấu chết đi được, không phải khắp người đều có chứ?”
Nói xong, hắn dường như muốn cởi luôn quần xem bên dưới có hay không.
“Này, ngươi làm gì thế?” Bạch Bích Tiêu giật mình kêu lên, vội vàng che mắt, tiến vào trong khoang thuyền: “Đăng đồ tử ngươi đúng là lỗ mãng.”
Hạ Thiên cũng không cởi quần, chỉ kéo ra nhìn một lát. Cũng may không có.
Khả năng thứ này có liên quan đến việc kinh mạch và khổng khiếu bị khóa lại. “Xem ra ngươi đã thật sự gặp được Bạch Vô Thường.” Bạch Thi Tình ngược lại khá bình tĩnh, chỉ là trên gương mặt xinh đẹp vẫn đỏ ửng như cũ: “Theo lý, bây giờ ngươi cũng nên bị áp giải đến Địa phủ mới đúng, tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”
Hạ Thiên hỏi: “Địa phủ gì chứ?”
“Sơn Hải giới tổng cộng chia thành chín tầng, trong đó tầng thứ nhất là nơi cất giữ thần hạch. Ở đó có nham tương bảo vệ. ngoại trừ người của hội trưởng lão, không ai đến đó được.” Bạch Thi Tình im lặng một lát rồi nói tiếp: “Trong đó, tầng thứ tám chính là Địa phủ, cũng có thể gọi là U Minh giới, nhưng lại rất gần thần hạch, bên trong có Trường Sinh Thụ dùng để cất giữ mệnh hồn Thần tộc chúng ta, dựa theo quy tắc chuyển sinh vạn năm qua mà tiến hành quản lý.”
Bạch Bích Tiêu đột nhiên nhớ đến một vấn đề: “Tuy nhiên, hắn không phải là người mặt đất sao? Tại sao hắn lại gặp được Bạch Vô Thường đại nhân?”
“Vậy thì ta cũng không biết nữa.”
Thật ra Bạch Thi Tình đang nghĩ đến một khả năng, nhưng lại cảm thấy khả năng này không lớn, cho nên tạm thời nàng không nói ra. Nguyên nhân cấp độ càng sâu, nàng lại càng cảm thấy Hạ Thiên không đơn giản. Vì lý do cẩn thận, nàng cũng không muốn có quá nhiều liên lụy.
Hạ Thiên đương nhiên nhìn ra được nữ nhân áo trắng đang cố kỵ điều gì đó, chỉ là hắn không có hứng thú nghiên cứu thảo luận nội tâm của nàng. Nếu như nàng không ngại, hắn ngược lại có thể thảo luận một chút về cơ thể của nàng.
“Ta có thể dẫn ngươi đến chỗ lối ra.” Bạch Thi Tình nói: “Về phần tĩnh linh văn trên người ngươi, xin lỗi, ta không giúp được gì.”
Hạ Thiên thờ ơ đáp: “Chuyện hoa văn xấu xí này, ta có thể giải quyết.”
Bạch Bích Tiêu lắc đầu, thoáng có chút cảm thán: “Ngươi đừng nghĩ rằng có thể phá được tĩnh linh văn. Điều đó không có khả năng. Trừ phi ngươi có thể hô ứng với thần hạch, để thần hạch giải khai cho ngươi.”
“Chỉ một hoa văn xấu xí, ta muốn phá thì có thể phá bất cứ lúc nào.” Hạ Thiên khinh thường nói.
Mặc dù tĩnh linh văn xác thực rất quỷ dị và phức tạp nhưng cũng không phải không có cách phá giải, chỉ là tốn không ít thời gian và tinh lực mà thôi.
Hạ Thiên cưỡng ép đột phá rất có thể sẽ bị phản phệ. Bây giờ hắn cũng không vội làm cái gì, cũng không cần thiết phải làm.
“Linh bá, chúng ta đến thụ giới sơn khẩu.”
Bạch Thi Tình dặn dò lão nhân cầm lái.
“Thụ giới sơn?” Hạ Thiên cảm thấy địa danh này có chút quen tai. Tiếp theo, hắn nhớ đến hắn đã nghe nữ nhân tóc xanh ở cao ốc Thần Y nói qua.
Bạch Thi Tình cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của Hạ Thiên: ‘Thế nào, ngươi biết à?”
“Các ngươi là tộc nào thế?” Hạ Thiên quay sang nhìn Bạch Thi Tình và Bạch Bích Tiêu: “Không phải là Kiếm chi thần tộc chứ?”
Nghe được là Kiếm chi, chị em Bạch thị đều sửng sốt.
Đúng vào lúc này, nước sông gần đó bỗng nhiên vỡ ra, mấy bóng người từ trong nước bắn lên, trong tay cầm khóa sắt, bao quanh con thuyền nhỏ lại: “Ác loại mặt đất tự tiên xông vào Sơn Hải giới, giết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận