Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3733: Vừa nãy ngươi nói đây là thứ gì?

“Ngươi càng muốn đuổi ta đi, ta lại càng không đi.” Hàn Nhạc Hân hừ lạnh một tiếng, nằm dài lên ghế salon: “Ta và San San còn phải bàn công việc cho ngày mai. Huống chi, bên phía đại hội còn phái người đến gặp chúng ta. Ta không đi, ngươi có thể làm gì ta?”
Lời còn chưa nói hết, Hàn Nhạc Hân phát hiện mình đã bay lên.
“Được rồi, ông xã, chàng đừng dọa nàng ấy nữa.” Dương San tiến lên ôm lấy Hạ Thiên, nhẹ giọng nói: “Ban đêm chúng ta còn có thời gian. Bây giờ chúng ta đi ăn khuya, có được không?”
“Cũng được, trước ăn khuya, sau ăn nàng.” Hạ Thiên cười một tiếng, sau đó ôm Dương San nhảy qua cửa sổ.
Chưa đến một giây, Dương San và Hạ Thiên đã bình an rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, Hàn Nhạc Hân ngã thật mạnh xuống đất trong phòng, đau đến mức nhếch miệng: “Mẹ nó, chẳng có nhân tính gì cả…”
….
Thành phố Tuyết Thành là một thành phố vừa già vừa trẻ.
Nói nó già là bởi vì nó đã tồn tại từ hơn một ngàn năm trước, nhưng vì địa thế vắng vẻ, cho nên nó cũng không được nhiều người biết đến.
Về sau, giao thông ngày càng thuận lợi, bắt đầu có khách du lịch đến đây thám hiểm, dần dần lan truyền phong cảnh đẹp không sao tả xiết ở đây, phong tục dân gian độc đáo và những ngọn núi tuyết thần bí khó lường.
Thế là, nơi này chính thức lấy đại tuyết sơn làm cơ sở, phát triển nó thành một thành phố du lịch mới.
Dần dần, du khách càng lúc càng nhiều. Tuyết Thành cũng ngày càng phồn vinh, trở thành một nơi cực kỳ đẹp ở địa khu Tây Nam.
Hạ Thiên ôm Dương San, hai người thân mật đi trên đường.
Bốn phía đều là đèn neon lấp lóe, cửa hàng san sát hai bên đường.
“Ông xã, chúng ta ăn đồ nướng có được hay không?” Mắt Dương San quét bốn phía, đưa tay chỉ quán đồ nướng phía trước.
“Được thôi.” Hạ Thiên cũng chẳng có đòi hỏi quá nhiều đối với ăn uống, ăn cái gì cũng được.
Trang trí của quán ăn khác đặc sắc, toàn bộ đều trắng như tuyết, bên ngoài còn treo một đống đèn màu, chiêu bài là viết tay, có tên Tuyết Hầu Tử.
“Hoan nghênh, hoan nghênh, hai vị đi mấy người?”
Hạ Thiên và Dương San bước đến, lập tức có nhân viên phục vụ đến chào hỏi: “Bên trong đã đầy khách, hai vị có muốn ngồi ở bên ngoài không?”
“Được thôi.” Dương San nhìn Hạ Thiên một chút, sau đó gật đầu nói: “Quán ăn các ngươi có thực đơn không?”
“Có.” Nhân viên phục vụ nhanh chóng dọn ra một cái bàn trống, ra hiệu Dương San và Hạ Thiên đến ngồi, sau đó chạy vào trong lấy ra một tờ giấy: “Đây là menu, khá đơn giản, khách nhân xem qua rồi chọn món ạ.”
Dương San tiếp nhận menu, nhìn thoáng qua rồi đưa cho Hạ Thiên: “Ông xã, chàng muốn ăn gì?”
“Quán các ngươi có món gì ngon không?” Dương San cười hỏi.
Nhân viên phục vụ chỉ vào chiêu bài: “Có, chính là tuyết hầu tử, là chiêu bài của quán chúng ta.”
“Tuyết hầu tử?” Dương San sửng sốt, sau đó cau mày: “Không phải là khỉ chứ?”
“Dĩ nhiên không phải rồi.” Nhân viên phục vụ vội vàng giải thích: “Là một loại khuẩn nấm mọc trên núi tuyết, hình dáng giống con khỉ, lại có màu trắng, cho nên mới được gọi là tuyết hầu tử. Hương vị của nó trơn mềm, khá giống với thịt, dinh dưỡng lại nhiều, ăn rất ngon.”
Dương San nhìn Hạ Thiên: “Ông xã, chàng có muốn gọi thử không?”
Hạ Thiên gật đầu: “Được, trước mang ra một trăm phần đi.”
“Một, một trăm phần?” Nhân viên phục vụ ngẩn cả người, liếm môi một cái: “Khách nhân, ngài đừng có nói giỡn, quán chúng ta không chuẩn bị nhiều như vậy đâu. Một năm, chúng ta cũng chưa chắc thu được một trăm cái trên núi tuyết.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Có bao nhiêu mang ra bấy nhiêu.”
“Hình dáng của tuyết hầu tử rất lớn, phân lượng đều có đủ.” Nhân viên phục vụ lên tiếng nhắc nhở: “Gọi quá nhiều, khả năng sẽ ăn không hết. Hai khách ba cái là được, bởi vì mọi người còn gọi món nướng khác nữa mà."
“Một trăm cái cũng không đủ ta ăn.” Hạ Thiên trả lời lại một câu: “Tại sao lại nói là ăn không hết?”
Nhân viên phục vụ kiên nhẫn nói: “Khách nhân, ta chỉ nghĩ cho ngài thôi mà. Ăn không hết sẽ lãng phí.”
Hạ Thiên đưa mắt nhìn nhân viên phục vụ: “Nếu ta ăn hết thì sao?”
“Nếu ăn hết, ta gọi ngài là cha.” Nhân viên phục vụ nói mà không nhìn Hạ Thiên. Tiểu tử trước mắt thật sự quá đáng ghét, không có việc gì cứ cắn mãi chuyện này làm gì?
Hạ Thiên lắc đầu: “Ngươi không xứng làm con trai của ta.”
“Như vậy đi.” Dương San suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi cứ mang hai mươi phần tuyết hầu tử ra đây trước. Món khác thì khoảng mười phần. Nếu không đủ sẽ gọi ngươi làm thêm, được chứ?”
“Được.” Nhân viên phục vụ cũng không tiếp tục khuyên nữa. Dù sao cũng chẳng phải tiền của hắn ta. Nhưng khi đến nhà bếp, hắn ta nhịn không được tức giận nói: “Trước nướng hai mươi phần tuyết hầu tử. Bên ngoài có kẻ đang nổ, nói mình có thể ăn hết một trăm phần.”
Có người đang nướng đồ trong nhà bếp, nghe nhân viên phục vụ nói, người này chỉ cười, sau đó lấy ra một cây nấm tuyết hầu tử, hai ba lần đã cắt ra, sau đó bỏ lên bếp nướng.
Bên trên cây nấm màu trắng rịn ra thứ nước màu đỏ. Sau khi dính phải lửa, oành một tiếng, một ngọn lửa bốc lên.
Mười phút sau, món ăn đã được nướng xong, chuẩn bị đưa ra ngoài.
Nhân viên phục vụ mang đĩa thức ăn ra ngoài.
“Khách nhân, đây chính là tuyết hầu tử.” Nhân viên phục vụ cố ý đặt trước mặt Hạ Thiên, hơi khiêu khích: “Ngươi ăn trước một phần đi, sau đó hãy suy nghĩ lại xem có nên thu hồi lại lời nói của mình vừa nãy không?”
Hạ Thiên liếc qua đồ trong đĩa: “Vừa nãy ngươi nói đây là thứ gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận