Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1616. Không cần vội

"Anh rể, người ngươi muốn tìm ở trong trường học à?" Hàm Hàm mở miệng hỏi, nàng nhìn cửa chính trường học một chút, "Sao ta nhìn trường học này giống như đã bỏ hoang vậy chứ?"
Cửa chính mở rộng ra như vậy, không có bảo vệ giám sát, nhìn cái khóa cổng kia cũng giống như sắp hư mất.
Cái này khiến Hàm Hàm hơi buồn bực, thật ra nàng cũng đã được nghe nói trường này là trường học quý tộc rất nổi tiếng.
Thật ra thì đầu năm nay, trường học quý tộc nghiêm ngặt chia thành hai loại, một loại là thật tốt, mặc dù không nhất định có thể chân chính bồi dưỡng được quý tộc, nhưng đối với học sinh có yêu cầu rất nghiêm ngặt, cũng có thể để cho học sinh học được rất nhiều thứ. Còn có một loại, đó chính là rất dở, thuần túy chính là trông con giúp kẻ có tiền.
Thật ra, trường học quý tộc Minh Nhật chính là loại rất dở, học sinh nơi này không tốt mấy, về phần vì sao Hạ Lãnh bị đưa tới nơi này thì Hạ Thiên cũng không rõ ràng.
"Tô Mặc kia đã cho ta địa chỉ là ở đây." Hạ Thiên nói xong thì đi vào bên trong, sau đó hắn phát hiện, trường học này quả thật hơi hoang vu, nhìn qua giống như đã rất lâu không có người ở, trên mặt đất đều có lá cây, còn có một chút rác rưởi, rõ ràng đã lâu rồi không ai quét dọn.
Chuyện này làm cho Hạ Thiên không nhịn được hơi hoài nghi, chẳng lẽ hắn đã bị lừa à?
"Nhưng nơi này xem ra thật không có người ở nha." Hàm Hàm lầm bầm một câu, nhưng vẫn đi theo sau lưng Hạ Thiên vào trong.
"Có người." Lúc này, Hạ Thiên nói khẳng định một câu, bởi vì hắn đã có thể xác định trong này có người.
Sau đó, tốc độ của Hạ Thiên tăng lên, đến mức Hàm Hàm không thể không chạy.
"Anh rể, ngươi đi chậm một chút, ta theo không kịp." Hàm Hàm phàn nàn, cái trường học này thật là lớn.
"Ta đã đi rất chậm." Hạ Thiên uể oải nói, với hắn thì tốc độ này đúng là rất chậm, nếu không phải cảm thấy nha đầu Hàm Hàm hố người này còn hữu dụng thì hắn mới lười chờ nàng.
Hạ Thiên nháy mắt lại bỏ xa Hàm Hàm mười mấy mét, Hàm Hàm ở sau lưng hướng Hạ Thiên quơ quơ đôi bàn tay trắng như phấn. Sau đó vẫn đuổi theo, nàng đã đi theo tới tận đây, nếu bây giờ mà thì về thì thật quá thua thiệt.
Làm sao cũng phải từ chỗ anh rể thần y ca ca này moi ra chút chỗ tốt rồi mới trở về được chứ!
Đây chính là ý nghĩ trong đầu Hàm Hàm, nàng không thể tay không mà về được!
Cũng may Hàm Hàm cũng không phải đuổi theo quá lâu. Mấy phút sau, Hạ Thiên đã đến nơi, là một tòa ký túc xá chỉ có ba lầu. Nhưng một giây sau, Hàm Hàm đã trợn tròn mắt, bởi vì nàng nhìn thấy Hạ Thiên trực tiếp nhảy lên lầu ba.
Cũng may Hàm Hàm đã sớm biết Hạ Thiên rất lợi hại, nàng từng thấy tận mắt Mộng cô cô của nàng đã làm động tác tương tự, cho nên không quá ngạc nhiên. Chỉ là nàng có chút buồn bực, anh rể này không thể mang theo nàng cùng nhau nhảy lên sao?
Bây giờ, nàng lại được leo lầu.
Thật ra, khả năng vận động của Hàm Hàm cũng không tệ lắm, mặt không đỏ, thở không gấp một mạch chạy lên lầu ba, sau đó đã thấy Hạ Thiên đang đứng trước cửa một căn phòng, mà cửa phòng đã bị mở ra, Hạ Thiên đang đứng ở nơi đó.
Mười giây đồng hồ sau, Hàm Hàm chạy tới cửa, đi đến bên cạnh Hạ Thiên nhìn vào bên trong, sau đó có chút khoa trương trách móc: "Anh rể, ngươi giết người à?"
Trong phòng có người, mà còn là nữ nhân, nữ nhân này nằm trên mặt đất, ngực còn cắm một cây dao, nhìn qua rất giống hiện trường của một vụ mưu sát.
Không thể không nói, nha đầu Hàm Hàm này cũng thật to gan, nhìn thấy hiện trường như thế mà nàng lại không sợ hãi chút nào, có lẽ là bởi vì nàng biết có Hạ Thiên ở đây.
"Ta đã nói ngươi đần mà, IQ và ngực của ngươi cái gì cũng không có." Hạ Thiên trừng mắt nhìn Hàm Hàm, "Ta giết người còn cần dùng dao à? Lại nói, người này còn chưa chết mà."
"Ta rõ ràng có trí thông minh rất cao, ngực ta cũng có, cho dù cup A thì đó cũng là có ngực rồi nha!" Hàm Hàm hơi không phục, quả nhiên anh rể này vẫn là Bại hoại ca ca trong trí nhớ.
Bây giờ, nàng đã nhớ trước kia Bại hoại thần y ca ca uy hiếp nàng, nói cái gì lúc nàng còn nhỏ thì cha của nàng mỗi ngày đánh nàng, đợi nàng lớn lên thì chồng của nàng vẫn mỗi ngày đánh nàng, năm đó nàng thật bị dọa sợ, sợ chuyện này thành sự thật.
"Ngươi đi trên đường, tùy tiện tìm một nam nhân đều có cup A đấy." Hạ Thiên uể oải nói.
"Anh rể, không phải ngươi là thần y à? Ngươi nói nữ nhân kia không chết, vậy sao còn không cứu nàng?" Hàm Hàm trực tiếp nói sang chuyện khác, không muốn nói với Hạ Thiên về vấn đề này, quá đả kích người, không phải nói ngực của nàng giống nam nhân sao?
"Cho nên ta mới nói ngươi đần, ta là thần y, cho nên không cần vội vã cứu người." Hạ Thiên uể oải nói ra: "Dù sao tối nay ta cũng có thể cứu sống nàng."
Lý do và logic này hình như rất đầy đủ, Hàm Hàm phát hiện lấy trí thông minh của nàng, hình như thật không cách nào bác bỏ.
"Anh rể, hình như có người đến." Lúc này, Hàm Hàm vừa quay đầu thì phát hiện nơi xa xuất hiện mấy người, nhìn kỹ lại thì nàng đã phát hiện không đúng, "Hình như là cảnh sát!"
Hạ Thiên đi vào phòng, ngồi xổm xuống bên cạnh nữ nhân kia, mà Hàm Hàm lại có chút trợn tròn mắt, có phải anh rể này thật sự bị ngốc hay không? Cảnh sát đến mà hắn còn đi vào trong, như vậy chẳng phải sẽ bị bắt như tội phạm giết người sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận