Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3698: Ai là Hạ Thiên?

“Thế nào, không ai dám lên tiếng sao?”
Người đến có gương mặt khô gầy, râu ria tua tủa, dáng người dong dỏng nhưng lại mặc một chiếc áo khoác rộng, hai tay bắt sau lưng. Có lẽ ông ta muốn thể hiện tác phong của một cao thủ nhưng lại giống một con chuột đứng thẳng thì đúng hơn.
“Ngươi là con chuột xuất hiện ở đâu vậy?”
A Cửu nhìn người đến, có chút không vui nói: “Tự tiện phá nhà người khác, chẳng lẽ ngươi lễ phép sao?”
“Hừ, ngươi thì tính là gì mà cũng xứng đặt câu hỏi với ta?” Ánh mắt người đến lạnh lẽo, không hề có chút nhân tình, hiển nhiên đã từng giết người. Ông ta nhìn chung quanh, đột nhiên hỏi: “Các ngươi ở đây ai là Tề Thanh Nham, ai là Hạ Thiên?”
Tề lão gia tử mở to mắt nhìn người đến: “Ta là Tề Thanh Nham, không biết ngươi là ai, tìm ta có chuyện gì?”
“Hạ Thiên đâu? Là tên nào?” Người đến lại lạnh giọng quát: “Thế nào, hắn không dám đứng ra sao?”
“Ngươi là ai? Ngươi nói đứng ra thì đứng ra à? Tại sao chúng ta lại phải nghe theo ngươi?” Tề Phán Nguyệt bị giọng điệu của người kia làm cho tức giận, con dao nhỏ di chuyển trong tay chỉ vào người đến: “Ngươi còn chưa thông báo tính danh của mình, ngươi lịch sự quá nhỉ?”
Người đến lạnh giọng trả lời: “Lão phu là Trường Tinh Tử của phái Thái Sơn, tên tục là Nam Cung Liệt.”
“Nam Cung?” A Cửu nghe được cái họ này, liền hỏi Hạ Thiên: “Không phải ngươi và A Cửu đã gặp người của Nam Cung gia ở Thiên Hải sao? Tại sao còn chưa giải quyết xong chuyện này?”
“Chúng ta có gặp người của Nam Cung gia.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Nhưng ta chưa từng nhìn thấy con chuột này, ngược lại bứng một ổ chuột khác.”
A Cửu lườm hắn: “Cái gì mà chuột này chuột kia. Lần trước chúng ta gặp Lăng Thiên Phong, hắn ta không phải nói hắn ta được Nam Cung gia phái đến sao? Ngươi đến Thiên Hải để tán gái à? Tại sao có một chút việc cũng không nhớ thế?”
“Tại sao ta lại phải đi nhớ mấy chuyện cỏn con đó?” Hạ Thiên khinh thường nói.
“Được rồi.” A Cửu im lặng. Nàng biết Hạ Thiên hoàn toàn không có hứng thú với mấy chuyện này. Nếu không đặc biệt dặn dò, hắn xác thực sẽ không nhớ.
Trường Tinh Tử khoanh tay sau lưng, lãnh ngạo nói: “Ta xuống núi chỉ vì hai chuyện. Một là bắt tên hung thủ đã giết hai đệ tử phái Thái Sơn ta, hai là được người nhờ vả, thay bọn họ bình Tề gia các ngươi. Tuy nhiên, ta xuất gia nhập đạo nhiều năm, chưa từng tự tiện mở sát nghiệt. Cho nên, ngoại trừ Tề Thanh Nam và Hạ Thiên, những người khác có thể đi.”
“Với đức hạnh như ngươi mà còn nói là nhập đạo nhiều năm?” Tề Phán Nguyệt ghét nhất là loại người làm bộ làm tịch: “Muốn giết người thì cứ nói thẳng, quanh co lòng vòng làm gì, làm như sợ chúng ta không nhìn ra ngươi là ai đúng không?”
“Miệng lưỡi bén nhọn, ngươi muốn chết.” Con ngươi Trường Tinh Tử sáng lên một tia ánh sáng lạnh, hai tay như trảo, trong nháy mắt chộp vào cổ họng Tề Phán Nguyệt.
Tốc độ Tề Phán Nguyệt cực nhanh, thân hình phiêu hốt, hành động hoàn toàn không cách nào nắm lấy.
Tề Phán Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, một cặp khô trảo đã đến trước mắt. Trong lúc nàng đang nghĩ cách né tránh, nửa người tê rần, hoàn toàn không động đậy được nữa.
“Cái gì?”
Tuy nhiên, một trảo của Trường Tinh Tử vẫn vồ hụt. Ông ta không khỏi cau mày nhìn về hướng khác: “Tiểu cô nương, xen vào việc của người khác cũng không phải chuyện tốt.”
Vừa rồi là Bạch Tiêm Tiêm kịp thời ra tay kéo Tề Phán Nguyệt ra.
Bạch Tiêm Tiêm nghe Trường Tinh Tử nói, không khỏi phản bác: “Ta cũng không phải xen vào việc người khác. Phán tỷ tỷ là bạn của ta.”
“Vậy thì các ngươi cùng chết đi.” Trường Tinh Tử hừ lạnh một tiếng, thân hình biến thành hai đạo tàn ảnh, từ hai hướng khác nhau nhào đến Bạch Tiêm Tiêm và Tề Phán Nguyệt.
Hạ Thiên bỗng nhiên lên tiếng: “Ngươi dám ra tay với nữ nhân của ta, ngươi mới là người đang tìm cái chết đấy.”
“Ha ha.” Thân hình của Trường Tinh Tử bị tiếng quát của Hạ Thiên làm cho ngưng lại. Ông ta quay đầu cười lạnh: “Tiểu tử, ta còn tưởng rằng ngươi có thể tiếp tục ẩn núp chứ.”
“Ta không rảnh nói nhảm với ngươi.” Hạ Thiên khó chịu nhìn Trường Tinh Tử: “Ngươi hoặc biến khỏi chỗ này, hoặc chết.”
Gương mặt Trường Tinh Tử hiện lên sự khinh thường, tròng mắt quay tít một vòng, cười như không cười: “Khẩu khí lớn thật. Tuy nhiên, ngươi đã có thể giết được Thiên Phong và Thiên Sơn, hẳn ngươi cũng có được chút bản lãnh. Vậy để ta thử chút cân… A?”
Bành.
Còn chưa nói xong, Trường Tinh Tử đã như viên đạn trong nháy mắt bay ra ngoài vài trăm mét, mặt chạm đất, cày trên mặt cỏ mười mấy mét.
“Đau đến cỡ nào nhỉ?” Bạch Tiêm Tiêm vô thức sờ lên miệng của mình.
Tề Ngữ Thi lại không có cảm giác gì, chỉ thản nhiên nói: “Đoán chừng răng trong miệng cũng không còn.”
“Ngươi lợi hại như vậy sao?” Tề Phán Nguyệt có chút khó tin nhìn Hạ Thiên: “Vừa rồi là ngươi ra tay phải không?”
“Hừ, các ngươi chớ đắc ý.” Lúc này, Ngụy Nam Phong mỉm cười nói: “Thật ra sư huynh của ta không có nói sai, huynh ấy không có sát tâm. Nhưng nếu có người đánh huynh ấy, vậy thì khác. Các ngươi tuyệt đối chết chắc.”
“Ngươi câm miệng đi.” A Cửu bay thẳng một cước đạp Ngụy Nam Phong văng thẳng vào bức tường, lực đạo rất lớn khiến toàn bộ thân hình đều bị khảm vào.
Tề Phán Nguyệt ngây người. Không phải nàng kinh ngạc bởi vì vũ lực kinh người của A Cửu, mà là thán phục tính tình nóng nảy của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận