Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3547: Lòng đất này sắp bị ngươi làm xấu hổ

“Màu đen là sát khí, màu xanh là linh khí.”
“Vừa rồi là sơn căn phù di, hắn ta muốn chạy trốn.” Sắc mặt Hoàng Y có chút trắng bệch, bất đắc dĩ nói: “Nếu hắn ta trốn thoát, đoán chừng Hoàng Sơn sẽ tiến vào thời kỳ suy yếu dài dằng dặc., cỏ cây khô héo khó sinh trưởng. Người sinh sống gần đó cũng sẽ mắc nhiều bệnh dẫn đến đoản mệnh. Tình huống này sẽ tiếp diễn mãi cho đến khi hình thành linh mạch tiếp theo.”
“Khoan đã, ngươi không phải do linh mạch Hoàng Sơn biến thành sao?” Ninh Nhụy Nhụy nghi hoặc hỏi.
Hoàng Y thở dài: “Đúng, ta là linh mạch Hoàng Sơn, nhưng hắn ta cũng vậy.”
“Sao? Hoàng Sơn có đến hai linh mạch?” Ninh Nhụy Nhụy thật sự kinh ngạc. Nàng quay lại nhìn Hạ Thiên: “Một sơn mạch còn có thể có hai linh mạch sao?”
Hạ Thiên ngược lại không cảm thấy bất ngờ. Hắn bình tĩnh nói: “Tiểu muội chân dài, chuyện này có gì bất ngờ đâu, cũng chẳng ai quy định một sơn mạch chỉ có thể dưng dục ra một linh mạch.”
“Là, là sao?” Ninh Nhụy Nhụy sửng sốt: “Thế tại sao Chung Nam Sơn lại chỉ có một cái?”
Hạ Thiên cười nói: “Nó không phải chỉ có một cái, mà là còn lại một cái.”
“Chẳng lẽ cái còn lại phi thăng rồi sao?” Ninh Nhụy Nhụy hỏi.
“Ai biết được.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Có lẽ phi thăng, có lẽ tiêu vong, có lẽ bị thôn phệ, cũng có lẽ bị dung hợp.”
Những gì Nhiếp Tiểu Lý nghe được hoàn toàn vượt ra khỏi sự nhận biết của nàng. Nàng quyết định đứng ở một bên lắng nghe, không chen ngang.
“Các ngươi cũng nhìn thấy tướng mạo của ta và hắn ta giống nhau mà.” Hoàng Y hơi cảm khái nói: “Thật ra, chúng ta chính là linh mạch song sinh, đồng căn đồng nguyên, nhưng trăm năm trước, khi chúng ta hóa hình, có một người thần bí ra tay can thiệp, ta hóa hình thành công, còn hắn ta thì bị trọng thương. Người thần bí kia muốn ta làm tôi tớ cho ông ta nhưng ta không chịu.”
Ninh Nhụy Nhụy hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó?” Hoàng Y không khỏi rơi vào hồi tưởng, ánh mắt hiện ra sự thống khổ: “Về sau, người thần bí kia thấy không làm gì được ta, liền đính ta trên vách tường, rót sát khí vào người huynh đệ của ta, biến hắn ta thành bộ dạng như thế này, còn gây chuyện trong mối quan hệ giũa chúng ta, khiến cho hắn ta hận ta vô cùng. Cho nên, hắn ta mới thường xuyên tra tấn ta.”
“Người thần bí kia là ai?” Nhiếp Tiểu Lý rốt cuộc không nhịn được liền hỏi: “Là tổ tiên Nhiếp gia sao?”
Hoàng Y lắc đầu: “Nhiếp gia sinh ở Hoàng Sơn, lớn lên ở Hoàng Sơn, ta có thể cảm nhận được khí tức trên người. Người thần bí kia không hề có chút gì liên quan đến Hoàng Son, hơn nữa còn có khả năng là ma tộc.”
“Là Xích Nguyệt ma tộc sao?” Ninh Nhụy Nhụy hỏi.
Ban đầu, Hoàng Y muốn gật đầu, nhưng do dư một chút, hắn ta lại lắc đầu: “Cái này ta cũng không biết nữa.”
“Ngươi không biết?” Ninh Nhụy Nhụy không khỏi có chút hoài nghi.
Hạ Thiên cười nói: “Tiểu muội chân dài, hắn ta nói không sai đâu. Ngườ thần bí mà hắn ta nói sẽ không ngốc đến mức bán ra sơ hở lớn đến như vậy. Xích Nguyệt tộc hơn phân nửa là do bọn họ cố ý để lộ ra, đoán chừng là muốn dẫn người nào đó cắn câu.”
“Đúng, ta cũng hoài nghi như vậy.” Hoàng Y tán đồng quan điểm của Hạ Thiên: “Mấy trăm năm sau, thường xuyên có người tự tiện xông vào linh phủ dưới lòng đất, nói là muốn tìm đan trường sinh bất lão do hoàng đế nào đó lưu lại. Ta chưa từng nghe qua thứ đồ này.”
Nhiếp Tiểu Lý ngược lại nhớ đến một chuyện: “Giếng đan là nơi hoàng đế luyện đan thời thượng cổ lưu lại. Từ nhỏ chúng ta đã nghe người ta nói qua điều này. Khi còn bé, ta cứ tưởng nó là thật. Sau khi gặp được mọi người, ta vẫn cảm thấy nó là thật. Bây giờ, ngươi lại nói giả. Rốt cuộc là thật hay giả, ta cũng không biết nữa.”
“Vợ tiếp viên hàng không, là thật hay giả cũng không quan trọng.” Hạ Thiên cười nói: “Nang tin là thật, đó chính là thật. Giả, ta cũng sẽ biến nó thành thật cho nàng. Nàng cảm thấy là giả, thật cũng là giả.”
Nhiếp Tiểu Lý không nghĩ đến Hạ Thiên lại nói những lời đó vào lúc này, liền xấu hổ đến đầu ngón chân cũng đỏ lên, nhưng đồng thời lại cảm thấy ngọt ngào, chính bản thân nàng cũng không biết mình như thế nào nữa.
Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Không biết nói mấy lời đường mật thì im lại đi, xấu hổ muốn chết. Lòng đất này sắp bị ngươi làm cho xấu hổ lắm rồi.”
“Tiểu muội chân dài, nàng đang ghen thì cứ việc nói thẳng, có rảnh ta sẽ nói cho nàng nghe.” Hạ Thiên thành thật đáp.
“Đừng, tuyệt đối đừng, ta không muốn nôn.” Ninh Nhụy Nhụy trực tiếp từ chối: “Ngươi không nhìn tình huống bây giờ là gì sao mà còn tâm tư tán gái, lại còn ở trước mặt ta nữa. Háo sắc đến mức như vậy, khó trách Y tỷ tỷ và Cửu tỷ tỷ lại thường xuyên không để ý đến ngươi.”
Hạ Thiên cao hứng vô cùng: “Tiểu muội chân dài, nàng đang ghen mà còn không thừa nhận.”
“Ghen cái đầu ngươi đấy.” Ninh Nhụy Nhụy tức giận mắng to.
Hoàng Y cảm thấy hắn ta giống như cái bóng đèn dư thừa, lại còn không thể cắm điện.
“Được rồi, sắp đến chân núi, các ngươi cẩn thận một chút.” Hoàng Y đành phải nói sang chuyện khác, chỉ đằng trước nói.
Ninh Nhụy Nhụy có chút không hiểu: “Hắn ta không phải muốn chạy trốn sao? Cứ trốn thẳng là được, tại sao chúng ta lại phải cẩn thận?”
“Nói trắng ra, chính hắn ta phải cẩn thận.” Hạ Thiên chỉ vào Hoàng Y, thuận miệng nói: “Bọn họ có chung nguồn gốc, để phòng ngừa bị tìm tới, tên ngốc kia nhất định sẽ nuốt chửng hắn ta.”
“Đúng, hắn ta nhất định sẽ đánh lén ta. Cho nên, làm phiền các ngươi bảo vệ kỹ cho ta.” Hoàng Y cũng không che giấu, nói thẳng ra ngoài.
Lời còn chưa dứt, một xúc tu màu đen như mũi tên bay đến, đâm xuyên qua lồng ngực Hoàng Y, trong nháy mắt bắt hắn ta đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận