Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2367. Y Tiểu Âm cũng tới

Đâu đó trên biển, Tiêu Đảo (trạm canh gác cho một đảo lớn hoặc quần thể đảo).
Một cô gái xinh đẹp có dung mạo có thể nói là tuyệt sắc đứng ở trên vách đá cheo leo, đôi mắt đẹp nhìn về phương xa, sắc mặt dường như có phần sầu lo và mê muội.
Cô gái này chính là Y Tiểu m, nàng đến hòn đảo nhỏ này đã được mấy ngày.
Không lâu sau đó, phía sau nàng xuất hiện một nữ nhân trung niên tóc dài đến gối, thuỳ mị nết na, nàng mặc trang phục bó sát người hết sức kỳ lạ, trên mặt cũng trang điểm lòe loẹt, nhìn kỹ mới phát hiện không phải là hình xăm, mà là trên mặt xuất hiện vết rạn, sau đó dùng đủ loại kim châm để khâu lại, nhìn khá là kỳ dị.
"Phong cảnh ở đây quả thật không tệ, lúc nào cũng ngắm không thấy chán." Giọng điệu của nữ nhân tóc dài vô cùng nhẹ nhàng, tựa như là thiếu nữ, không tương xứng với độ tuổi cho lắm.
Y Tiểu Âm không nói gì, cũng không quay đầu nhìn người đến, vẫn cứ giữ nguyên tư thế nhìn về phương xa, không nhúc nhích, điều này nói rõ người đến hẳn là người mà nàng tương đối quen thuộc.
Cô gái tóc dài nhìn Y Tiểu Âm một cái, rồi cười nói: "Người của các ngươi còn chưa tới, có phải là đã chết ở trên đường rồi không?"
"Hắn sẽ không chết, cũng không có ai có thể giết chết hắn được." Giọng nói của Y Tiểu Âm có chút nhỏ, nhưng lại có thể khiến người ta nghe thấy rõ ràng, không có trôi theo cơn gió.
"Ngươi có lòng tin với hắn đến thế cơ à?" Nữ nhân tóc dài cười ha hả, ánh mắt lại khá lạnh nhạt, "Ta càng ngày càng hiếu kỳ, càng ngày càng muốn gặp hắn thử."
Lúc này, Y Tiểu Âm mới chậm rãi ngoái đầu nhìn lại, nặng nề liếc nhìn nhìn nữ nhân này một cái, không khỏi thở dài: "Ta cảm thấy ngươi tốt hơn là đừng gặp hắn, ngươi tuyệt đối sẽ không thích hắn, hắn chính là loại người tự đại tự luyến mà ngươi ghét nhất."
"Vậy ta càng hiếu kỳ hơn." Nữ nhân tóc dài xoa xoa tóc dài bị sóng biển thổi lên, "Ngươi lại thích loại người như vậy, còn làm vợ của hắn, rồi còn chia sẻ với người khác. Tiểu Y à, điều này thực sự không giống ngươi."
Y Tiểu Âm không biết đã nhớ ra cái gì, khóe miệng hơi cong lên, thản nhiên nói: "Quả thật không giống ta, nhưng mà con người luôn có thời điểm đánh mất chính mình."
"Vậy ngươi còn dẫn hắn lên đảo làm chi?" Nữ nhân tóc dài có chút khó hiểu, "Phải biết lên đảo Sương Nguyệt, trên cơ bản hắn sẽ thập tử vô sinh, ngươi cũng sẽ vạn kiếp bất phục."
Thần sắc trên mặt Y Tiểu Âm vẫn cứ hờ hững, vén lên mái tóc bị gió thổi đến mép miệng, nói tiếp: "Trước đây ta đích thị là muốn như vậy, cho nên dù đã tiếp nhận âm Y môn, nhưng cũng chưa có đi lên đảo Sương Nguyệt để tiếp xúc."
"Vậy ngươi chịu thiệt nhiều đấy, tinh anh của âm Y môn đều ở trên đảo Sương Nguyệt." Nữ nhân tóc dài cười khẽ khanh khách, có chút ‘cười trên nỗi đau của người khác’, "Những đệ tử ngoại môn kia chỉ là máy kiếm tiền không có tình cảm, chân chính muốn làm thành sự, còn phải dựa vào nhóm thành viên nòng cốt mà âm Hậu để lại trên đảo."
"Ta vừa không muốn thành sự, cũng không muốn kiếm tiền." Y Tiểu Âm lắc đầu.
Nữ nhân tóc dài có chút kỳ quái: "Thế thì năm đó tại sao ngươi vẫn muốn làm môn chủ của âm Y môn?"
"Chỉ là không muốn âm Y môn bị người khác phá huỷ mà thôi." Giọng điệu của Y Tiểu Âm nghiêm túc đáp lại, "m Y môn đối với ta, phần nhiều chính là một tưởng niệm, một phần hồi ức."
Nữ nhân tóc dài phản bác lắc đầu: "Ngươi quá cảm tính, không thích hợp làm môn chủ âm Y môn, nhưng từ một phương diện khác mà nói, người có thể làm môn chủ âm Y môn cũng chỉ có ngươi."
"Ta sẽ cho là ngươi đang khích lệ ta." Y Tiểu Âm đáp lại.
"Vốn dĩ chính là khích lệ." Nữ nhân tóc dài cười gật đầu, "Nếu không thì ta cũng sẽ không đến nơi rách nát này, cùng người làm chuyện điên khùng như vậy."
Y Tiểu Âm cười cợt, không nói gì.
"Tiểu tử họ Hạ kia chừng nào sẽ tới đảo?" Nữ nhân tóc dài lại hỏi: "Ngày mai chính là Trường Sinh hội, đến lúc đó lão môn chủ hẳn là sẽ xuất hiện, bằng vào hai người chúng ta thì không thể ứng phó được."
"Hẳn là sáng sớm ngày mai sẽ tới thì phải." Y Tiểu Âm cũng không lo lắng chuyện này cho lắm, "Hắn và A Cửu sẽ ngồi trên thuyền của Ứng Hiểu Nguyệt thuyền để tới đây."
Nữ nhân tóc dài cười khẽ hai tiếng ha ha: "Thế thì chỉ sợ hắn không đến được, nha đầu Ứng Hiểu Nguyệt đó thật ra đã đến rồi."
"Đến, lúc nào vậy?" Y Tiểu Âm hơi kinh ngạc hỏi.
"Mới nãy." Trong mắt nữ nhân tóc dài ẩn giấu vẻ trêu chọc, "Mặc dù nàng đã che giấu hành tung, nhưng bên người nàng có tay trong của ta, cho nên vừa bước lên đảo là ta biết ngay."
Y Tiểu Âm kỳ quái nhìn nữ nhân tóc dài này một cái: "Ngươi sắp xếp tay trong ở bên người nàng làm cái gì?"
"Rảnh rỗi thì sắp xếp một người thôi." Nữ nhân tóc dài không để ý lắm cười cười, "Nói không chừng một ngày nào đó sẽ cần dùng tới, tỷ như tình huống hôm nay."
"Đừng bảo ngươi cũng cài nội gián vào bên người ta đấy nha?" Y Tiểu Âm có chút hoài nghi, hỏi.
Nữ nhân tóc dài chỉ cười hai tiếng, cũng không trả lời, thâm ý trong đó không cần nói cũng biết.
May mà Y Tiểu Âm không hề để tâm tới chuyện này, nàng vốn dĩ không có chuyện gì để nói với người ta, cũng không có bí mật gì không thể cho ai biết, hơn nữa nàng cũng biết nữ nhân trước mắt căn bản không thể nảy sinh ác ý gì với nàng.
"Đám người Ứng Hiểu Nguyệt tựa hồ cũng không có suy nghĩ đối phó với lão môn chủ, chỉ là muốn bỏ chút tiền, mua vé vào cửa, tiến vào đảo Sương Nguyệt." Nữ nhân tóc dài dùng loại giọng điệu vô cùng tùy ý, nói, "Ngươi cảm thấy lão môn chủ sẽ thả bọn họ ra khỏi đảo Sương Nguyệt à?"
Y Tiểu Âm thu hồi lại tầm mắt, quay đầu lại nhìn Tiêu Đảo ở phía sau: "Thứ mà bọn Ứng Hiểu Nguyệt muốn chỉ là thuật trường sinh của âm Hậu, những thứ đồ khác bọn họ cũng không để ý lắm, có thể bỏ tiền mua vé vào cửa, bọn họ cầu còn không được.
“Bây giờ, thứ mà lão môn chủ muốn chính là trường sinh bất tử, mục tiêu của bọn họ cũng tương đồng với nhau ở một mức độ nào đó. Lão môn chủ cũng không phải là loại người hết mực trung thành với âm Hậu, bên trong chuyện này đều là vì lợi ích."
Bạn cần đăng nhập để bình luận