Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3108: Ta cảm thấy rất dễ chịu

“Còn có mấy cái luôn? Ngươi thôi đi.” Ngải Luân không nhịn được liền nói: “Ngươi muốn tán gái cũng không nên dùng cách như thế. Ngươi cho rằng ngươi có thể tạo được vật này sao? Cái hộp này là bí hộp truyền thừa biết bao thế hệ Hồ gia, dùng để nuôi cổ, phẩm cấp cao nhất gọi là nguyên cổ, có màu vàng. Loại hộp đen sơn đỏ này gọi là Tàng Cổ Bí Hộp, ngươi không nhìn thấy được ở bất kỳ chỗ nào đâu.”
“Ta nói quen mắt không phải cái hộp mà là hoa văn trên nó.” A Cửu thuận miệng giải thích một câu: “Ngươi có nhớ trong phòng Tiên đế ở Tiểu Tiên Giới cũng có một cái hộp nhỏ hay không?”
Nghe xong, Hạ Thiên lập tức có được một chút ấn tượng trong đống ký ức bị vứt bỏ của mình: “Đây không phải là cái hộp âm nhạc sao?”
“Ta nói chính là hoa văn trên hộp.” A Cửu nghiêm túc nói: “Hoa văn trên hộp và phù văn trên hộp âm nhạc cũng không phải hoàn toàn nhất trí, nhưng cũng có thể nói là giống nhau như đúc.”
Hạ Thiên nhìn cái hộp màu đen, gật đầu nói: “Cửu nha đầu, nàng nói rất đúng, đúng là giống nhau.”
“Tại sao ta nghe không hiểu các ngươi nói gì thế?” Ngải Luân móc móc lỗ tai, gương mặt toàn là sự nghi ngờ.
“Đó là vì ông đã già rồi.” Hạ Thiên cười nói: “Lời của người trẻ, ngươi đương nhiên nghe không hiểu rồi.”
Đầu ngón tay Ngải Luân khẽ động, lộ ra một ngân châm: ‘Tiểu tử, nếu ngươi còn nói kháy lão tử, ngươi có tin ta đâm hai lỗ thủng trên người ngươi không?”
“Nhị sư phụ, đừng làm rộn nữa. Ông đâm không được ta đâu.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Lúc này ông nên suy nghĩ làm sao bắt được tên sát thủ kia đi. Thật ra hắn ta đang ở bên trong bữa tiệc này đấy.”
Ngải Luân nheo mắt: “Ngươi cứ trực tiếp nói cho ta người đó là ai là được.”
“Không được.” Hạ Thiên lắc đầu: “Nơi này có một mùi hương rất kỳ lạ, che giấu sát khí của tên sát thủ đó, tạm thời ta không phân biệt được.”
“Còn có người ngươi không thể phân biệt được?” Ngải Luân mỉm cười, hơi trêu chọc: “Đúng là ly kỳ! Chẳng lẽ ngươi không có chút háo thắng muốn bắt hắn ta ra sao?”
Hạ Thiên cũng chẳng có cảm giác thất bại: “Người này chẳng có thù gì với ta, cũng chẳng chọc ta, ta cần chi phải phí sức bắn hắn ta làm gì.”
“Cút.” Ngải Luân biết tính tình của Hạ Thiên như thế nào, cũng lười hỏi lại.
Hạ Thiên chủ động cười nói: ‘Nhị sư phụ, có cần ta giúp ông hay không? Nhiều năm không ra tay, võ công của ông có khi nào bị thoái hóa hay không?”
“Thoái hóa cái đầu ngươi đấy. Đến lúc đó, ngươi hãy mở to mắt ra mà nhìn.” Ngải Luân tức giận nói: “Ngươi hãy xem ta kết thúc hắn ta như thế nào.”
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị cái hộp màu đen thu hút.
Từ trước đến giờ, cổ tộc luôn thần bí. Mặc dù nó đã nhập thể gần trăm năm trước, nhưng người bình thường vẫn không hiểu biết quá nhiều về tộc đàn này. Những gì nghe được chỉ đều là truyền thuyết.
Những người tham gia yến hội đều có quan hệ với Hồ gia, nhưng qua lại không nhiều, nhất là loại bí hộp này chỉ nghe nói qua chứ trên cơ bản chưa từng nhìn thấy.
“Đây là một trong những bí hộp truyền thừa lịch đại Hồ gia, Tàng Cổ Bí Hộp.” Hồ lão thái thái đặt một tay lên hộp, chậm rãi nói: “Trong hộp nuôi một con cổ trùng, gọi là Khí cổ, mười năm mới có thể nuôi được một con. Nó có thể phân rõ khí vận của người. Nếu như nó bay đến người nào, tiến vào trong cơ thể của người đó, điều này nói rõ vận khí của người đó là thịnh nhất, người này có thể lên làm gia chủ.”
“Luận khí vận, ngoại trừ ta ra còn có thể là ai khác chứ.” Hồ Ứng Hùng nhướng mày, trong đầu xuất hiện một ký ức không tốt lắm. Khoảng mười năm trước, ông ta cũng được Khí cổ chọn trúng. Về sau ông ta phạm sai lầm, con Khí cổ bên trong cơ thể cũng chết theo.
Hồ Ứng Bảo hừ lạnh một tiếng: “Đại ca, ngươi đã hại chết một con rồi, còn muốn hại chết thêm con nữa sao? Nếu là như vậy, đến lúc đó người trong nhà lại đi chùi đít cho ngươi.”
“Ngươi câm miệng đi.” Hồ Ứng Hùng giận dữ chỉ vào em trai mình mà quát: “Các ngươi đừng suy nghĩ nữa, toàn bộ Hồ gia chỉ có ta là khí vận đầy đủ, có thể dẫn đầu Hồ gia vượt mọi chông gai, chuyển nguy thành an.”
“Đừng ồn nữa, mau xem cổ trùng lựa chọn đi.” Hồ Hóa Vũ lạnh lùng nói.
Hồ lão thái thái cắn nát đầu ngón trỏ của mình, nhỏ một giọt máu vào đường vân trên hộp. Ở đó có hình con mắt. Sau khi dính máu, con mắt bỗng nhiên phát sáng, sau đó mở một khe hở to bằng đầu ngón tay.
Một con côn trùng màu trắng từ trong khe hở nhỏ hẹp bay ra. Bên trong bữa tiệc lập tức tràn ngập một mùi rất kỳ lạ. Tinh thần mọi người run lên, tim giống như bị một tảng đá lớn đè xuống, hô hấp có chút không khỏe.
Hạ Thiên vươn tay ấn vào người A Cửu, rót vào Băng Hỏa linh khí, giúp nàng xóa đi cảm giác khó chịu.
“Cửu nha đầu, nàng không sao chứ?” Hạ Thiên cười hỏi.
A Cửu thở phào nhẹ nhõm. Thật ra luồng khí này cũng không quá mạnh, chỉ là có chút đột ngột khiến cho nàng nhất thời không thể thích ứng: “Ngươi không sao, nhưng tay của ngươi có thể chuyển sang vị trí khác được không?”
“À, vị trí này rất tốt, ta cảm thấy rất dễ chịu.” Hạ Thiên cúi đầu nhìn thoáng qua, vừa cười vừa nói.
A Cửu tức giận gạt tay Hạ Thiên, ánh mắt tập trung vào con cổ trùng.
Bành.
Bỗng dưng, một tiếng súng nổ vang, con cổ trùng màu trắng nổ tung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận