Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3580: Tại sao không kéo ta vào?

“Ngươi muốn chết đúng không?”
Hạ Thiên nhìn nữ nhân kia, khó chịu nói.
“Đừng kích động, đây cũng không phải do ta nói.” Nữ nhân thùy mị thấy Hạ Thiên thật sự tức giận, lập tức khoát tay: “Ta chỉ thay mặt người khác thuật lại mà thôi.”
Ninh Nhụy Nhụy không khỏi hỏi: “Vậy thì ai nói?”
“Là hội trưởng tân nhiệm Đông Nam tiên hội. Người đó bảo ta nói như vậy.” Nữ nhân thùy mị làm ra vẻ việc không liên quan đến mình: “Nếu các ngươi có tức giận, cũng đừng trút lên ta. Dù sao Phù Lương cũng cách nơi này không xa. Ngươi muốn đến đó cũng chỉ là chuyện của mấy phút mà thôi.”
Nhiếp Tiểu Lý hơi nghi hoặc một chút, còn chưa lấy lại tinh thần: “Từ đây đến Phù Lương, nếu lái xe cũng phải mất hai ba tiếng.”
“Tiểu Lý, ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Hạ Thiên không biết lái xe.” Ninh Nhụy Nhụy mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Hơn nữa, hắn không cần thiết phải lái xe.”
Nhiếp Tiểu Lý sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã hiểu ra. Nàng vẫn luôn dùng mạch suy nghĩ của người bình thường để hỏi. Với thân pháp của Hạ Thiên, hắn muốn đến nơi nào, thật ra không cần đến phương tiện giao thông.
Chuyện lo lắng duy nhất chính là không nói rõ phương hướng cụ thể, Hạ Thiên rất có thể sẽ bị mù đường.
“Được rồi, thư mời đã đưa, nơi này không còn chuyện gì của ta nữa. Cáo từ.” Nữ nhân thùy mị khoát tay, đứng dậy muốn rời đi.
Gương mặt Hạ Thiên lộ ra vẻ không thích: “Ai nói ngươi có thể đi?”
“Thế nào, ngươi còn muốn giữ ta lại?” Nữ nhân thùy mị cố ý làm ra vẻ phong tao: ‘Nhìn ngươi còn trẻ như vậy, lại lợi hại, cũng không phải là không thể được.”
“Ngươi nghĩ hay lắm.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Đừng đánh trống lãng nữa. Vừa rồi ngươi ra tay với tiểu muội chân dài và vợ tiếp viên hàng không, ngươi không làm chút chuyện gì đã muốn đi rồi sao?”
Ninh Thụy Thần chỉ vào mình: “Còn ta nữa.”
Hạ Thiên hoàn toàn không để ý đến hắn ta.
Nữ nhân thùy mị không khỏi có chút ngoài ý muốn, chớp mắt nói: “Ta chẳng qua chỉ đùa một chút, bọn họ chẳng phải cũng không có tổn thương gì sao?”
“Vậy à? Vậy ta đùa với ngươi một chút nhé.” Hạ Thiên nói một câu.
Nữ nhân thùy mị lập tức cả kinh, nhấc lên mười hai phần tinh thần ứng đối, đột nhiên cả người bà ta bay lên. Điều kinh khủng là bà ta phát hiện mình hoàn toàn không phát ra âm thanh nào.
Chỉ trong chớp mắt, nữ nhân này đã biến mất trước mắt mọi người.
Rất nhiều người thậm chí còn không phát hiện Hạ Thiên ra tay từ lúc nào.
Chỉ biết là mắt hoa lên, người đã không nhìn thấy tăm hơi. Còn Hạ Thiên vẫn đứng im tại chỗ, chưa hề động đậy.
“Ngươi xem qua cái này đi.” Ninh Nhụy Nhụy đưa thư mời cho Hạ Thiên.
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Nàng xem là được rồi, xem hết thì nói với ta.”
“Được thôi.” Ninh Nhụy Nhụy mỉm cười. Nàng biết Hạ Thiên đang làm kiêu, thật ra hắn đã đoán được ai đã gửi cho hắn.
Thư mời được làm rất chuyên nghiệp, không còn là màu vàng đỏ thông thường mà là màu xanh trắng chiếm đa số, nhìn qua rất tươi mát và tao nhã.
Trên mặt thư mời, góc trái trên cùng là một vầng trăng sáng, ánh trăng thanh bạch chiếu xuống mặt hồ.
Mặt hồ có một chiếc thuyền con, còn có bóng người mơ hồ ngồi xếp bằng trên mũi thuyền.
Toàn thân nổi lên ánh sáng nhàn nhạt, giống như một vầng trăng khác.
Dưới góc phải có bốn chữ Đông Nam tiên hội và logo tương ứng.
“Tạm được.” Ninh Thụy Thần cầm lấy, liếc qua một cái: “Tuy nhiên, tại sao trước đây ta chưa từng nghe qua Đông Nam tiên hội này.”
Ninh Nhụy Nhụy nhìn em họ của mình, không khỏi bó tay: ‘Trước kia, ngươi có tin trên thế giới này có tu tiên giả hay không?”
“Nhất định là không tin rồi.” Ninh Thụy Thần đáp.
“Đã không tin, cho dù có tiên hội, ngươi sẽ để ý sao?” Ninh Nhụy Nhụy hỏi tiếp.
Ninh Thụy Thần gãi đầu: “Điều này cũng đúng. Tỷ, ngươi đừng trừng mắt với ta làm gì, hãy xem trong thư viết cái gì.”
“Tránh sang một bên, điều này chẳng liên quan gì đến ngươi, ngươi có xem cũng vô dụng thôi.” Ninh Nhụy Nhụy nháy mắt ra hiệu: “Qua hôm nay, ngươi thành thật đi huấn luyện đi, đừng lẫn vào mấy chuyện này nữa.”
“Cái này… được thôi.” Ninh Thụy Thần không cam lòng nhưng cũng không dám làm trái ý Ninh Nhụy Nhụy, đành phải tránh sang một bên.
Ninh Nhụy Nhụy nhanh chóng mở thư mời ra, vội vàng xem qua, sau đó nói với Hạ Thiên: “Đông Nam tiên hội sẽ được tổ chức vào ngày mười lăm tháng tám âm lịch ở Phù Lương. Từ đây đến lúc đó còn bảy tám ngày nữa, ngươi dự định khi nào thì đi?”
“Tiểu muội chân dài, tại sao nàng lại khẳng định là ta muốn đi?” Hạ Thiên tùy ý hỏi.
“Đừng giả bộ nữa.” Ninh Nhụy Nhụy nhìn hắn: “Nếu ta nhớ không lầm, cách đây không lâu, hình như Cửu tỷ tỷ có đến Phù Lương tìm người thân thì phải.”
“Đúng, nhưng làm sao nàng biết?” Hạ Thiên gật đầu.
Cách đây không lâu, ở Nam Cương, A Cửu quen một người tên là Tề Ngữ Thi, dáng dấp có chút giống với nàng. Lúc đó, A Cửu đã hoài nghi nữ nhân này có quan hệ với nàng. Hai người bắt chuyện xong, A Cửu đã đồng ý lời mời đến Tề gia Phù Lương làm khách.
Nhưng lúc đó A Cửu không hề đề cập đến chuyện Đông Nam tiên hội.
Ninh Nhụy Nhụy thuận miệng nói: ‘Chúng ta có wechat, có chuyện gì cũng có thể trao đổi với nhau mà.”
Hạ Thiên không khỏi ngẩn ra, sau đó khó chịu nói: “Này, mọi người lập nhóm, sao không kéo ta vào?”
Ninh Nhụy Nhụy bó tay: “Nữ nhân lập nhóm, thêm một đại lão gia vào làm gì.”
“Ta là chồng của bọn họ mà, vì sao ta không thể gia nhập?” Hạ Thiên không hiểu.
“Mặc kệ ngươi.” Ninh Nhụy Nhụy không thèm giải thích: “Cửu tỷ tỷ đã dùng phương thức này thông báo cho ngươi, nhất định là nàng ấy đang gặp phiền phức, cần ngươi hỗ trợ. Ngươi nên qua đó sớm một chút đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận