Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3163: Hai mặt trăng

“Không phải chứ, đi ngay lúc này?” Triệu Yêu Yêu không vui nói: “Mông ta ngồi còn chưa nóng mà. Mộng Oánh tỷ tỷ, ít nhất cũng phải chờ đến ngày mai rồi hãy đi.”
“Đúng vậy.” Bộ Băng Khanh gật đầu nói: “Nếu để bệ hạ biết hạ thần ngay cả cơm nóng cũng không chiêu đãi được, thật sự đã làm sai cấp bậc lễ nghĩa.”
Diệp Mộng Oánh mỉm cười nói: “Được rồi, vậy chúng ta ở lại hai ngày. Ngươi áp giải đám người kia vào nhà lao đi.”
“Tuân mệnh.” Bộ Băng Khanh vui mừng tuân lệnh, sau đó sai người áp giải dư nghiệt Vạn Hỏa giáo xuống dưới.
“Nơi này không thể ở được nữa, chi bằng hai vị nương nương theo ta đến Giang Thiên Hiên đi.” Bộ Băng Khanh đề nghị: “Nó nằm ngay bên cạnh Trường Mộng Xuyên, phong cảnh hữu tình, có thể nói là thiên hạ vô song. Hơn nữa, mỹ thực ở đó cũng là thiên hạ nhất tuyệt.”
Triệu Yêu Yêu vỗ tay: “Được, chúng ta đến đó đi.”
Một lát sau, Diệp Mộng Oánh và Triệu Yêu Yêu ngồi xe ngựa di chuyển đến một tửu lâu cao chín tầng tên Giang Thiên Hiên ở Trường Mộng Xuyên.
Lầu chín là Thường Nguyệt các.
“Nơi này không tệ lắm.” Triệu Yêu Yêu cảm thấy rất hài lòng về hoàn cảnh.
Diệp Mộng Oánh nhìn cách bài trí trong Thưởng Nguyệt các, lấy màu xanh nhạt làm chủ, phối thêm trúc xanh khắp nơi, đúng là có chút ý cảnh.
Triệu Yêu Yêu ghé vào bên cạnh cửa sổ, bỗng trách móc: “Mộng Oánh tỷ, ngươi nhìn đi, tại sao trên trời lại có hai mặt trăng?”
….
Hạ Thiên nhìn thấy một mặt trăng, sau đó nhìn thấy một vòng trăng tròn khác.
“Đây là hai mặt trăng?”
Lương Diệu Trúc cũng nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi kinh ngạc lên tiếng.
“Một cái là mặt trăng, một cái là hồ.” Y Tiểu Âm liếc nhìn qua, lạnh nhạt nói.
Hồ Hóa Vũ giải thích: “Đó là Nguyệt Tương hồ, thủy vị sẽ căn cứ theo nguyệt tương mà thay đổi, nhưng dường như cũng không có quy luật đặc biệt nào.”
“Lão thái bà kia đi đâu rồi?” Hạ Thiên không quan tâm đến mặt trăng hay hồ nước. Hắn nhìn lướt xung quanh, không nhìn thấy Cổ Thần bà bà đã đưa bọn họ đến Nguyệt Phương Nguyên đâu.
Y Tiểu Âm mỉm cười nói: “Vừa rồi ngươi còn gọi người ta là nhị sư nương, nhanh như vậy đã thay đổi rồi sao?”
“Gọi nhị sư nương là khách sáo.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Nhưng bây giờ bà ta bỏ chạy, ném chúng ta ở đây, vì sao lại còn phải khách sáo với bà ta?”
Hồ Hóa Vũ không dám bất kính với Cổ Thần bà bà, nhưng cũng không nghĩ ra là vì sao.
“Khả năng Cổ Thần bà bà có chuyện gì sao?” Lương Diệu Trúc thuận miệng giải thích, nhưng cũng bất lực, bởi vì chính bản thân nàng cũng không được tin tưởng cho lắm.
Nửa phút trước, Cổ Thần bà bà dùng tàn ảnh đưa bọn họ đến Nguyệt Phương Nguyên.
Sau khi tàn ảnh biến mất, bọn họ xuất hiện trên đỉnh một lầu trúc ở Nguyệt Phương Nguyên.
Còn Cổ Thần bà bà thì không thấy tung tích.
Trúc lâu này cao khoảng tám chín tầng.
Đối với bọn họ mà nói, trực tiếp nhảy xuống cũng không phải chuyện gì lớn.
Nhưng rất nhanh bọn họ đã phát hiện được dị thường.
Lông mày Y Tiểu Âm cau lại, nhắc nhở: “Các người có cảm thấy không được thích hợp hay không?”
“Cái gì không… A?” Lương Diệu Trúc đang cảm thấy khó hiểu, đột nhiên có cảm giác tắc nghẽn ở ngực, khiến cho nàng hô hấp có chút khó khăn.
“Không đúng.” Hồ Hóa Vũ bỗng dưng mở to mắt, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu nhưng hắn ta vẫn cố nhịn xuống, phun ra hai con cổ trùng đã chết.
Hạ Thiên nghiêm túc nhìn về phía cái hồ đằng xa: “Vấn đề xuất hiện ở cái hồ đó, để ta qua đó xem một chút.”
“Đừng.” Y Tiểu Âm lập tức kéo Hạ Thiên lại: “Ngươi đừng nên xúc động, chúng ta vẫn nên yên lặng theo dõi kỳ biến đi.”
Hạ Thiên rót cho Y Tiểu Âm một chút Băng Hỏa linh khí, hóa giải uy áp. Về phần Lương Diệu Trúc và Hồ Hóa Vũ, hắn châm cho bọn họ hai châm, giúp bọn họ dễ chịu trở lại.
“Chúng ta dường như không ra được.” Hồ Hóa Vũ vốn muốn nhảy ra khỏi trúc lâu ra bên ngoài kiểm tra, kết quả phát hiện bốn phía đều có vách tường nhìn không thấy cản lại.
Lương Diệu Trúc cũng thử một chút, nhận được kết quả như nhau: “Đúng là như vậy. Rốt cuộc Cổ Thần bà bà muốn làm gì, chẳng lẽ muốn chúng ta chết ngạt ở đây sao?”
“Chắc là không phải đâu.” Y Tiểu Âm lắc đầu, nghiêm túc nói: “Bà ta muốn chúng ta nghiên cứu cái hồ này hoặc mặt trăng kia.”
Lương Diệu Trúc vẫn không hiểu: “Có cái gì cần phải nghiên cứu chứ? Cho dù muốn nghiên cứu, cách xa như vậy, có thể nghiên cứu ra cái gì?”
“Nơi này hẳn là khoảng cách an toàn để quan sát cái hồ.” Y Tiểu Âm suy đoán: “Ở đây, chúng ta đều có thể cảm nhận được cảm giác áp bức của cái hồ. Nếu còn đến gần, nói không chừng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
“Nhưng nhắc nhở gì cũng không có, chúng ta nghiên cứu cái gì?” Lương Diệu Trúc vẫn không thể hiểu được.
Hồ Hóa Vũ cũng nghĩ không thông, đành phải hỏi Hạ Thiên: “Hạ Thiên, ngươi có phát hiện gì không?”
“Chẳng phát hiện được gì cả.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ta cũng chẳng hứng thú phát hiện. Đợi thêm hai phút nữa, nếu lão thái bà kia không xuất hiện, ta sẽ hủy đi cái lầu này.”
Hồ Hóa Vũ hỏi lại: “Ngươi khẳng định có thể hủy?”
“Có cái gì mà không thể hủy?” Hạ Thiên hỏi ngược lại.
“Lần này chúng ta đã bị thứ gì đó ngăn cách, hoặc có thể nói chính là kết giới.” Hồ Hóa Vũ giải thíc: “Ta và Diệu Trúc không thể nào đánh vỡ ngăn cách đó.”
Hạ Thiên nói thẳng, chẳng hề có chút uyển chuyển nào: “Đó là do các ngươi phế vật.”
“Ngươi mắng ai phế vật đấy?” Lương Diệu Trúc quả nhiên không vui.
Ánh mắt Y Tiểu Âm ngưng lại, nhắc nhở: “Bên dưới hình như có động tĩnh?”
Mọi người đến ban công nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy một đám người đang vây quanh bên dưới, không ngừng chất củi. Một lão đầu giơ bó đuốc, chậm rãi bước đến bên cạnh đống củi.
Lương Diệu Trúc mở to mắt, cả kinh kêu lên: “Muốn đốt chết chúng ta sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận