Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1710. Hay chúng ta đi thuê phòng đi

"Không liên quan đến ngươi!" A Cửu tức giận nói, cho tới bây giờ nàng đều không có tâm trạng để ý tới kiểu nam nhân bắt chuyện như vậy. Mà bây giờ, tâm trạng của nàng không tốt cho nên mới trả lời hắn một chút.
"Ai, mỹ nữ, ngươi muốn đi đâu, ta có thể đưa ngươi đi." Thanh niên lái xe BMW vội vàng nói,...
Với lại, vừa rồi hắn còn không thấy rõ bộ dáng của A Cửu, chỉ mới thấy vóc người xinh đẹp, bây giờ nhìn rõ, hắn càng muốn làm quen với A Cửu hơn.
"Đừng làm phiền ta!" A Cửu rất không kiên nhẫn, nàng vốn đang đau đầu.
"Ai, ta nói này mỹ nữ, ngươi cần thiết phải như vậy sao? Ta có ý tốt..." Lái xe BMW rất không hài lòng, nhưng hắn chưa nói hết thì một tiếng nổ vang thật lớn đột nhiên truyền đến.
Oanh!
Tiếng nổ làm cho người lái xe BMW giật mình. Sau đó, người lái xe BMW lập tức trợn tròn mắt, vì tiếng vang không phải tới từ nơi khác, mà chính là đến từ đầu xe BMW của hắn.
Lúc này, đầu xe đã hoàn toàn dẹp xuống dưới, mà ở trước xe, còn có một người đang đứng.
"Oanh!" Lại thêm một tiếng nổ vang, người đó lại dùng một bàn tay đập lên BMW, sau đó, chiếc BMW triệt để vỡ ra thành từng mảnh.
"Ngươi, ngươi..." Tên lái xe BMW lập tức kinh hãi, sau đó, đột nhiên nhảy xuống xe, chạy như điên về phía xa, trong miệng liên tục kêu to: "Quỷ, có quỷ... Ách!"
Tên đó chạy được mấy bước thì ngã xuống đất, lập tức hôn mê bất tỉnh.
"Cửu nha đầu, ngươi vẫn đần như vậy, nói nhảm với mấy tên ngu ngốc nhiều như vậy làm gì?" Giọng nói lười biếng của hắn vang lên, người vừa đập nát chiếc xe kia chính là Hạ Thiên.
"Ngươi không phải đang chơi với Thạch Thuần sao?" A Cửu tức giận nói, trong lòng nàng lại vô tình cảm thấy dễ chịu hơn một chút, tên khốn kiếp này lại đến tìm nàng, lúc này mới mười mấy phút mà thôi.
"Thuần Thuần là người lường gạt, ta không chơi với nàng ấy nữa." Hạ Thiên thuận miệng nói: "Ta cảm thấy ngươi vẫn thú vị hơn một chút."
A Cửu âm thầm cắn răng, sao nàng lại thành được chơi rồi? Hắn có thể đừng xem nàng như đồ chơi nữa hay không?
"Này, ngươi không thể đi tìm một ít chuyện để làm sao?" A Cửu tức giận hỏi.
"Cũng được, Cửu nha đầu, hay chúng ta đi thuê phòng đi." Hạ Thiên lập tức nghĩ ra một ý kiến.
A Cửu kém chút cắn nát hàm răng của mình, tên lưu manh này thật không còn thuốc chữa nữa!
"Ngươi đi tìm Thạch Thuần đi!" A Cửu tức giận nói một câu, sau đó xoay người tiếp tục đi về phía trước, nàng sẽ không đi thuê phòng với tên lưu manh khốn kiếp kia đâu, hơn nữa, hắn còn là cầm thú!
Chờ một chút, A Cửu đột nhiên ý thức được không thích hợp, có lẽ nàng đã dần quên tên khốn kiếp này là cầm thú rồi?
Trong lúc lơ đãng, A Cửu bước đi nhanh hơn, mà trong trái tim của nàng cũng có một loại cảm giác nói không ra lời, cả người trong nháy mắt tỉnh táo hơn rất nhiều. Nàng bắt đầu ý thức được, mình không thích hợp ở chung với Hạ Thiên, lúc đầu nàng không nên như vậy với hắn.
Không được, nàng phải cách xa hắn một chút.
A Cửu tự nói với mình, nhưng ý nghĩ đó vừa xuất hiện thì nàng đã cảm nhận được vòng eo nhỏ bị xiết chặt, mùi hương quen thuộc truyền đến. Không cần nhìn nàng đã biết, Hạ Thiên lại ôm nàng.
"Ngươi thả ta ra!" A Cửu không giãy giụa, vì nàng biết có giãy giụa cũng vô dụng, chỉ có thể dùng lời nói để biểu thị ra kháng cự.
"Cửu nha đầu, ngươi đi nhanh như vậy làm gì?" Hạ Thiên không có buông A Cửu ra, giọng nói có chút ngạc nhiên, "Ngươi đang vội đi chỗ nào sao?"
"Ta đang vội cách xa ngươi một chút!" A Cửu giận dữ nói.
"Nhưng ngươi có sốt ruột cũng vô dụng." Hạ Thiên vẫn có chút nghĩ không thông, "Mặc kệ ngươi chạy nhanh thế nào vẫn không nhanh bằng ta, ngươi không thể nào cách xa ta được."
A Cửu lập tức không thể phản bác, vì cái tên háo sắc này nói quá đúng rồi.
Đúng vào lúc này, điện thoại di động của A Cửu vang lên.
A Cửu nhìn qua tên hiển thị trên màn hình, muốn tránh khỏi cái ôm của Hạ Thiên: "Ngươi thả ta ra, ta phải nghe điện thoại."
"Cửu nha đầu, ngươi cứ nghe đi là được, không phải chỉ là Tiểu muội chân dài gọi điện thoại tới sao?" Hạ Thiên thuận miệng nói: "Ta đã nhìn thấy tên hiển thị rồi, hơn nữa, cho dù ngươi cách ta rất xa thì ta vẫn có thể nghe được các ngươi đang nói cái gì."
A Cửu lần nữa không thể phản bác được, nàng không tiếp tục nói cái gì, lập tức kết nối điện thoại.
"Nhụy Nhụy, làm sao vậy?" Giọng của A Cửu trở nên ôn nhu hơn rất nhiều trong nháy mắt.
"Cửu tỷ, ngươi đang ở đâu vậy?" Gọi điện thoại tới chính là Ninh Nhụy Nhụy.
"Ta đang ở Vọng Cảng, làm sao vậy? Ông nội của ngươi không sao chứ?" A Cửu vội vàng hỏi.
"Không sao, ông nội của ta rất tốt, nếu Cửu tỷ đang ở Vọng Cảng thì quá tốt rồi, ta và ông nội đang chuẩn bị qua bên đó." Trong giọng nói của Ninh Nhụy Nhụy có vui sướng rõ ràng, "Tối nay là ta có thể đến, hay ngày mai ta đi tìm ngươi nha?"
"Được, đến lúc đó gọi cho ta.” A Cửu cũng không hỏi vì sao Ninh Nhụy Nhụy lại đến Vọng Cảng.
"Vậy, Cửu tỷ, đến lúc đó gặp lại." Ninh Nhụy Nhụy rất nhanh cúp điện thoại.
Trong đầu của A Cửu lại không tự giác hiện ra một suy nghĩ, mình có nên nói cho Ninh Nhụy Nhụy là Hạ Thiên cũng đang ở Vọng Cảng hay không?
Nhưng nghĩ kỹ lại, nói hay không hình như cũng không khác nhau quá nhiều. Dù sao thì lấy năng lực bây giờ của Hạ Thiên, cho dù không ở Vọng Cảng, vẫn có thể đến đây bất cứ lúc nào, thậm chí bây giờ hắn còn đang ở Vọng Cảng, nhưng nói không chừng đêm nay sẽ đi Giang Hải.
"Tại sao Tiểu muội chân dài lại muốn tới Vọng Cảng vậy?" Lúc này, Hạ Thiên lại lẩm bẩm, "Chẳng lẽ là nhớ ta rồi?"
A Cửu quay đầu liếc mắt Hạ Thiên một cái, tên háo sắc này có cần phải tự luyến như thế hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận