Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2131. Rốt cuộc ngươi cũng đến rồi

"Hai vị muốn qua cầu đúng không?" Nam nhân áo trắng nhàn nhạt cười, "Nếu là chuyện ấy thì chúng ta hẳn là có thể giúp được một chút."
"Câu đấy có ý gì?" Ninh Nhụy Nhụy nhìn cây cầu vòm bằng đá trước mặt, "Chẳng lẽ trên cầu có vật kỳ quái gì làm chúng ta không qua được?"
"Vật kỳ quái thì không có, nhưng người kỳ quái thì có một tên." Vẻ mặt của nam nhân áo trắng trở nên ngưng trọng, "Đó là một quái vật cả người toàn là thịt, chẳng những hình thể to lớn, làn da cứng rắn, lực lớn vô cùng mà còn có chút ẩn thân pháp môn, có thể nói là không thể nào đề phòng được. Nếu các ngươi tùy tiện qua cầu, chỉ sợ sẽ trở thành cơm trong bụng của quái vật kia."
"Mặc kệ trên cầu có quái vật gì, một quyền của ta có thể giải quyết tất cả." Hạ Thiên lộ ra vẻ mặt coi thường, "Không cần ba tên ngốc các ngươi hỗ trợ."
“Ta thấy Hạ công tử hơi tự tin quá mức rồi." Lúc này, nam nhân áo trắng lại không có tức giận, chỉ là có chút không vui nói: "Ta thấy tu vi của ngươi cũng không cao, đừng nói một mình ngươi, cho dù có tới thêm mười người nữa, muốn giải quyết quái vật kia, chỉ sợ...... Ha ha."
Ninh Nhụy Nhụy dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn đừng nói chuyện, sau đó tiếp tục hỏi nam nhân áo trắng kia: "Nếu đã như thế, các ngươi dựa vào cái gì để đảm bảo có thể hộ tống chúng ta đi qua cầu?"
"Chúng ta ở chỗ này cũng được một thời gian rồi." Mã Cử Tài ngắt lời nói: "Mặc dù cả ba không có qua cầu, nhưng cũng đã tìm tòi được một chút đặc điểm của quái vật kia, chỉ cần ứng đối thoả đáng, hộ tống người khác qua cầu cũng không phải việc khó gì."
"Nếu không phải việc khó, vì sao các ngươi không đích thân đi qua?" Ninh Nhụy Nhụy cảm giác những người này nói chuyện có chút mập mờ, ít nhất thì mục đích của bọn hắn không có đơn thuần như vậy.
"Bởi vì nhất thiết phải có ba người chúng ta phối hợp với nhau mới có thể tạm thời vây khốn quái vật kia." Lộc Vân Khách giải thích: "Huống hồ, qua cầu đối với chúng ta cũng không có ý nghĩa gì, chi bằng lưu lại nơi này, giúp đỡ một ít đồng đạo, cũng tốt kết chút thiện duyên."
Ninh Nhụy Nhụy hỏi: "Thiện duyên mà các ngươi nói là gì?"
"Ở tầng tiếp theo, linh khí càng thêm dồi dào, còn có vô số thiên tài địa bảo." Nam nhânáo trắng vừa cười vừa nói: "Nếu như các ngươi có thể quay lại đây, vậy xin các ngươi hãy chia một nửa lợi tức cho chúng ta."
"Các ngươi không có qua cầu, làm sao biết tầng tiếp theo có thiên tài địa bảo?" Ninh Nhụy Nhụy lại hỏi một câu.
"Bởi vì trong những người mà chúng ta hộ tống qua cầu có mấy người đã an toàn trở về." Nam nhân áo trắng giải thích: "Chúng ta được phân một ít chỗ tốt từ trong tay bọn hắn, cho nên chúng ta mới quyết định lưu lại đầu cầu này, kết chút thiện duyên với các đồng đạo qua cầu. Không biết Ninh cô nương suy xét như thế nào?"
Thì ra kết thiện duyên là như thế, đơn giản là một hồi giao dịch. Ninh Nhụy Nhụy hiểu được, có Hạ Thiên ở đây thì sẽ không có vấn đề gì, chỉ là nàng không muốn việc gì cũng dựa vào đối phương, huống chi nàng cũng không muốn Hạ Thiên mệt mỏi như vậy.
Thiên tài địa bảo ở tầng tiếp theo cũng không có ích gì với nàng, có thể dùng nó để chia sẻ một chút áp lực với Hạ Thiên, nàng cảm thấy vẫn là tương đối đáng giá.
"Không thành vấn đề." Ninh Nhụy Nhụy lập tức làm ra quyết định, "Ta không có hứng thú đối với những thiên tài địa bảo kia, đừng nói là phân nửa, đưa toàn bộ cho các ngươi cũng không thành vấn đề."
"Vậy quyết định xong." Nam nhânáo trắng gật đầu, "Chỉ là nói mà không có chứng cớ, làm phiền Ninh cô nương lưu lại chút bằng chứng."
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy có chút buồn cười: "Nếu như ta thật sự muốn nuốt lời, ngươi cảm thấy lưu bằng chứng sẽ hữu dụng sao?"
"Chuyện này không cần Ninh cô nương nhọc lòng." Nam nhânáo trắng khẽ cười nói, "Lưu vài thứ để làm thành ý là được rồi."
Ninh Nhụy Nhụy kiểm tra ba lô của mình, phát hiện bên trong có mấy viên Kiếm Hoàn, đó là lúc nàng đánh nhau với nữ nhân đội mũ có rèm, nhất thời tò mò nhặt được mấy viên, bây giờ lại phát huy tác dụng.
"Kiếm Hoàn? Ở tầng này cũng coi như là thứ tốt." Nam nhân áo trắng hiển nhiên đã nhận ra mấy viên thuốc mà Ninh Nhụy Nhụy ném tới là gì, hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc, quay người ném cho hai đồng hành, "Các ngươi giữ lại đi."
"Bây giờ có thể qua cầu rồi chứ?" Ninh Nhụy Nhụy nhàn nhạt hỏi.
Nam nhân áo trắng gật đầu: "Đương nhiên là được, ta đi trước dẫn đường, đằng sau sẽ có hai vị đồng đạo của ta yểm trợ, hai vị có thể yên tâm."
Vừa dứt lời, nam nhân áo trắng lập tức bước lên trên cầu, xông vào trong màn sương mỏng.
"Chúng ta đi thôi." Ninh Nhụy Nhụy cảm giác không có vấn đề gì, thế là ôm cánh tay của Hạ Thiên cất bước lên cầu.
Hạ Thiên không có phản ứng đặc biệt gì, chẳng qua là cảm thấy có chút phiền toái, còn không bằng để bọn hắn một quyền đấm chết cái thứ gọi là quái vật kia, sau đó thoải mái đi qua cầu.
Không bao lâu, hai người đã đi tới chính giữa cầu, nam nhânáo trắng đi phía trước đã hoàn toàn không thấy bóng dáng, hai người đi đằng sau cũng bước cực chậm, giống như trên chân bị trói tảng đá nặng ngàn cân.
Ninh Nhụy Nhụy có chút dự cảm không tốt, tự lẩm bẩm: "Đừng nói là bọn hắn bày trò gì nha?"
"Ngay từ đầu bọn hắn đã bày đủ trò nha, hơn nữa còn là mấy trò vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấu." Hạ Thiên cười hì hì nói: "Cũng chỉ có người đần như Tiểu muội chân dài mới bị mắc lừa mà thôi."
"Ta không có mắc lừa, chẳng qua là cảm thấy tính kế tới lui thực sự chẳng thú vị gì cả." Đúng là Ninh Nhụy Nhụy đã sớm có dự đoán, chẳng qua nàng cảm thấy ba người kia không thể gây thương tổn cho bọn họ, thứ gọi là quái vật trên cầu chắc chắn không phải là đối thủ của Hạ Thiên, như vậy nàng không ngại xem coi chuyện này sẽ có diễn biến như thế nào.
Ba người kia coi như là để tăng thêm chút thú vị cho cuộc hành trình nhàm chán.
"Hạ Thiên, rốt cuộc thì ngươi cũng đến rồi!" Trong làn sương mỏng manh, bỗng nhiên hiện ra một bóng người cao lớn vô cùng, còn có tiếng thở dốc trầm trọng, mang theo một cỗ sát khí nồng nặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận