Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3257: Hù người ta

Hạ Thiên bất mãn nói: “Bối nha đầu, nàng muốn quản thì nói thẳng, giao cho ta làm gì. Nếu ta muốn giết thời gian, ta có thể tìm vợ sát thủ, bao nhiêu thời gian cũng không đủ.”
“Ngươi có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó hay không.” Tô Bối Bối hơi đỏ mặt, trừng mắt với Hạ Thiên: “Ta biết ngươi là thần y, biết cơ thể của ngươi lợi hại, nhưng đừng suốt ngày nghĩ đến chuyện đó thì tốt hơn.”
“Không có suốt ngày.” Hạ Thiên nghiêm túc đính chính: “Mỗi lần đều liên tiếp vài ngày.”
Tô Bối Bối im lặng.
“Được rồi, ngay cả chuyện này cũng có thể ầm ĩ, các ngươi đúng là oan gia mà.” Isabella cảm thấy hai người này chẳng khác nào trẻ con, mỉm cười nói: “Nếu nàng ấy nói không phải giả, nhất định sẽ có địch nhân lên bờ, tốt xấu gì mọi người cũng phải khẩn trương lên.”
Nàng còn chưa dứt lời, hải triều đột nhiên tăng vọt, tiếp theo, mấy bóng người từ trong hải triều chui ra, tay cầm vũ khí rất lạ, chậm rãi bước lên bờ.
Người dẫn đầu, thân cao ít nhất hai mét, toàn thân đều có vảy đen, trong tay cầm xiên thép xách ngược dài ba mét, ngược lại có chút uy phong.
“Các ngươi là người của Bá tước Cuồng Hoan à?” Nam nhân tay cầm xiên thép nói bằng tiếng Anh, giọng theo phong cách Anh chuẩn: “Ta là Tuần Hải Dạ Xoa Bazel, mỹ nhân ngư kia là thị nữ Long cung chúng ta, các ngươi hãy trả lại cho chúng ta.”
“Long cung?” Tô Bối Bối nhịn không được cười nhạo: “Một nơi bắt người làm thí nghiệm lại gọi là Long cung, còn có Tuần Hải Dạ Xoa. Các ngươi không phải muốn chơi cosplay trong biển chứ?”
Nam nhân vảy đen dường như không đủ kiên nhẫn, trực tiếp ra lệnh: “Long cung chúng ta và đảo Cuồng Hoan các ngươi đã sớm ký hiệp nghị không can thiệp vào chuyện của đối phương. Nếu các ngươi không giao người cho chúng ta, các ngươi cũng đừng trách Long cung chúng ta phát động hải khiếu, nhấn chìm mấy hòn đảo rách của các ngươi.”
“Ngươi làm người không tốt sao, lại đi làm dạ xoa, tại sao ngươi không làm chó giữ nhà luôn đi?” Hạ Thiên đánh giá nam nhân vảy đen, hờ hững nói.
“Mặc dù ta không biết ngươi đang nói cái gì, nhưng ta nghe được ngươi đang mắng ta.” Nam nhân vảy đen xách ngược xiên thép chỉ vào Hạ Thiên: “Ta muốn ngươi xin lỗi ta. Bằng không, ta một xiên đâm xuyên cổ của ngươi.”
Isabella thuận miệng phiên dịch: “Chồng, hắn ta muốn chàng xin lỗi, nếu không, hắn ta sẽ đâm xuyên cổ của chàng.”
“Cứ để hắn ta đâm xuyên.” Hạ Thiên khinh thường nhếch miệng.
Isabella còn chưa kịp phiên dịch, nam nhân vảy đen từ trên nét mặt của Hạ Thiên đọc được đáp án, hai tay vung lên, xiên thép dài ba mét giống như quạt nhanh chóng xoay tròn.
Xiên thép càng xoay càng dài, hơn nữa còn mang theo âm thanh rung động của lôi.
Bốp!
Một tiếng nổ lớn, xiên thép đã đâm xuyên cổ họng Hạ Thiên.
“A!” Khổng Thủy Hương lập tức che mắt, không thể nào nhìn tiếp thảm cảnh trước mặt.
“Chỉ cái này thôi sao?” Trên cổ Hạ Thiên vẫn còn cắm xiên thép nhưng nét mặt vẫn hờ hững như cũ, thậm chí còn có chút khinh thường: “Tốc độ và sức mạnh yếu quá, ngươi cảm thấy trình độ như thế có thể đụng được ta sao?”
Nam nhân vảy đen nhìn thấy, biết Hạ Thiên không phải hạng xoàng, vội đưa tay thu hồi xiên thép lại.
Ngay lập tức, hắn ta lên tiếng nói với mấy người mặc áo giáp kỳ lạ đằng sau, nhưng lời nói tối nghĩa khó đọc, gần như không thuộc ngôn ngữ nào của nhân loại.
Sau khi đám người kia nghe xong, lập tức tiến lên chiếm mấy phương vị, tạo thành nửa vòng tròn bao vây Hạ Thiên, sau đó cắm một thanh nhỏ màu trắng xuống đất.
“Bọn họ muốn chơi trò gì vậy?” Tô Bối Bối nghi ngờ hỏi.
Isabella thản nhiên nói: “Mặc kệ chơi trò gì, cũng chẳng có tác dụng gì đâu. Thực lực bọn họ quá yếu.”
“Các ngươi không sợ sao?” Khổng Thủy Hương nghe Tô Bối Bối và Isabella nói chuyện với nhau, không khỏi ngạc nhiên: “Bây giờ không phải các ngươi nên quay người chạy trốn à?”
Tô Bối Bối lạnh nhạt đáp: “Sợ? Có gì phải sợ chứ?”
“Trốn?” Isabella mỉm cười lắc đầu: “Hoàn toàn không hợp với phương châm sống của chúng ta.”
Khổng Thủy Hương hơi lo lắng: “Bọn họ không phải người bình thường, là là siêu nhân loại đã trải qua thí nghiệm, các ngươi không phải đối thủ.”
“Chúng ta cũng không phải người bình thường.” Isabella nói: “Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra sao?”
Khổng Thủy Hương nhớ lại vừa rồi Hạ Thiên bị xiên thép đâm xuyên qua cổ nhưng không bị thương, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Nam nhân vảy đen lại khua xiên thép, nhưng lần này lại vây quanh Hạ Thiên nhảy múa một cách quái dị, miệng còn ngâm xướng ngữ điệu quỷ dị.
Hạ Thiên lười biếng nằm trên cát, mặc cho nam nhân vảy đen nhảy lên nhảy xuống. Chờ một lát, hắn mất kiên nhẫn la một câu: “Này, nhảy xong chưa? Ta cho ngươi thêm mười giây, ngươi còn chưa nhảy xong thì trở về đáy biển đi.”
Rống!
Nam nhân vảy đen hét lớn một tiếng, xiên thép cầm trong tay đột nhiên cắm xuống nước, tay chỉ vào Hạ Thiên: “Đi chết đi.”
Bành.
Đột nhiên, bãi cát lăn tăn, giống như có thứ gì đó từ trong lòng đất chui ra, há miệng nuốt Hạ Thiên vào bụng, sau đó bắn xa mấy ngàn mét, nhảy vào trong biển. Sau mấy cái nhảy lên, trong nháy mắt đã biến mất không thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận