Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4110: Cũng không phải ta đánh chết

Phù Diêu Tiên Tử chỉ mỉm cười, không lên tiếng.
Y Tiểu Âm nhịn không được cảm thán một câu: “Da mặt của chàng đúng dày chẳng khác gì tường đồng vách sắt.”
“Vợ Y Y, nàng nói sai rồi.” Hạ Thiên mỉm cười giải thích: “Đây không phải gọi là da mặt dày, cái này gọi là thẳng thắn, chính trực.”
“Chàng cứ tự nhiên.” Y Tiểu Âm khoanh chân ngồi trên giường gỗ, thản nhiên nói: “Vừa rồi ta có chút cảm ngộ, cần tĩnh tọa một chút.”
Hạ Thiên gật đầu, tự nhiên đưa tay ôm eo Phù Diêu Tiên Tử: “Vợ Phù Diêu, chúng ta ra ngoài xem một chút đi.”
Phù Diêu Tiên Tử cũng không kháng cự, chỉ mỉm cười một tiếng.
Ngoài cửa, đúng là có người đến.
Nhưng người sống thì chỉ có ba người, nhiều hơn chính là người chết.
Người sống là A Cửu, Triệu Thanh Thanh, còn có một nữ nhân mặc áo xanh lục che mặt.
“Này, Hạ Thiên, mau ra đây, đừng ở bên trong tầm hoa tác nhạc nữa.” A Cửu hiển nhiên đã nghe được cuộc đối thoại giữa Hạ Thiên và Phù Diêu Tiên Tử trong căn nhà gỗ.
Cửa phòng mở ra, Hạ Thiên ôm eo Phù Diêu Tiên Tử chậm rãi bước ra.
“Cửu nha đầu, nàng đang ăn giấm sao?” Hạ Thiên cười hì hì nhìn A Cửu, trêu chọc.
A Cửu liếc mắt, tức giận nói: “Có quỷ mới ghen chàng đấy. Ta tìm chàng có chuyện quan trọng.”
“Chuyện gì?” Hạ Thiên hỏi.
Triệu Thanh Thanh lên tiếng: “Sư phụ, ngươi có nhớ nàng ấy là ai không?”
Lúc này, nữ nhân mặc áo xanh lục cũng hợp thời bước về phía trước một bước chào hỏi Hạ Thiên: “Hạ Thiên, đã lâu không gặp, ngươi còn nhớ ta không?”
“Ngươi tháo mạng che mặt xuống rồi nói sau.” Hạ Thiên chỉ tùy ý nhìn nàng một cái: “Ta xưa nay không quen biết với cái loại giấu đầu lòi đuôi. Đương nhiên, nếu dáng dấp rất đẹp, ta có thể mở một mặt lưới.”
“Không biết nên nói Hạ tiên sinh quý nhân hay quên, hay là nói phong thái của Hạ tiên sinh vẫn như cũ?”
Nữ nhân áo xanh tiện tay tháo khăn che mặt xuống, lộ ra diện mạo thật: “Hạ tiên sinh, bây giờ ngươi nhớ ta rồi chứ?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Có chút ấn tượng. Ngươi không phải Thánh nữ của Hoa Thần giáo gì đó sao?”
Nữ nhân áo xanh trịnh trọng hành đại lễ với Hạ Thiên: “Không sai, Thánh nữ Hoa Thần giáo Hoa Ánh Lục xin chào Hạ tiên sinh.”
“Ngươi không phải đã về lòng đất rồi à?” Hạ Thiên hỏi: “Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”
Hoa Ánh Lục nhẹ nhàng cười một tiếng: “Lần này ta thụ mệnh lệnh của phụ thân, cố ý đến tìm Hạ tiên sinh nhờ hỗ trợ.”
“Phụ thân ngươi?”
Hạ Thiên lập tức nghĩ đến vị Giáo chủ Hoa Thần giáo luôn làm ra vẻ cao thâm: “Hắn không phải nói chờ ta tiến vào lòng đất đánh ông ta sao? Tại sao bây giờ lại thay đổi chú ý rồi?”
“Ông ấy vốn là một người không có kiên nhẫn, đối với Hạ tiên sinh nhiều hơn chính là kính nể.”
Hoa Ánh Lục cũng không dây dưa đề tài này, chỉ thuận miệng giải thích một câu: “Huống chi, Hạ tiên sinh còn giúp Hoa thần giáo ta một đại ân. Ông ấy cảm kích ngươi còn không kịp.”
“Thôi đừng nói nhảm nữa.” Hạ Thiên nói: “Ta cũng chẳng giúp các ngươi cái gì, không cần cảm ơn loạn.”
“Được rồi, không nói nhảm nữa, trực tiếp tiến vào đề chính đi.” A Cửu không kiên nhẫn nói: “Nếu còn nói nhảm nữa, những thi thể này sẽ hư mất.”
Hạ Thiên có chút bất mãn nói với A Cửu: “Cửu nha đầu, ta còn chưa hỏi nàng, nàng mang nhiều người chết đến đây như vậy làm gì?”
“Chính là để chàng nhìn xem những người này chết như thế nào.” A Cửu đáp.
Hạ Thiên một chút cũng không có hứng thú: “Bọn họ chết như thế nào thì có liên quan gì đến ta, cũng không phải ta đánh chết mà.”
“A, chẳng lẽ chàng không biết?” A Cửu nhìn biểu hiện của Hạ Thiên, không khỏi sửng sốt, sau đó hỏi: “Chẳng lẽ lão Từ không nói với chàng sao?”
“Lão Từ?” Hạ Thiên cau mày: ‘Đó là ai?” A Cửu đáp: “Chính là Từ Côn Luân. Không phải ông ấy đến Tam Thanh Sơn à? Nghe nói ở đó có bí mật, liền nói cho ta biết. Khi đó, Dạ Ngọc Mị bảo chúng ta đi thanh trừ đám ma chủng đột nhiên phát bệnh, thành ra ta mới nhờ ông ấy đến bí cảnh Thiên Cung tìm chàng. Chẳng lẽ chàng không gặp ông ấy sao?”
Lúc này, Hạ Thiên mới nhớ đến, khi đó hình như hắn đã tiện tay cố định nhạc phu tiện nghi, hẳn bây giờ vẫn còn ở đáy hồ bí cảnh Thiên Cung.
“Thế nào? Chẳng lẽ ông ấy không đi tìm chàng?” A Cửu phát hiện biểu hiện của Hạ Thiên có chút không đúng, không khỏi nghi hoặc hỏi.
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Gặp, nhưng khi đó tình huống khẩn cấp, chúng ta đều phải đối phó Thiên Sát Ma chủ, còn có Võ La Thần Quân, thành ra không để ý đến ông ta.”
“Bây giờ ông ta ở đâu?” A Cửu hỏi.
Hạ Thiên khoát tay nói: ‘Ta cũng không biết. Sau khi mọi việc kết thúc, ta liền đến đây, cũng có thể ông ta đã đi hoa thiên tửu địa chỗ nào rồi.”
“Đúng là thành sự không có mà.” A Cửu hiển nhiên không tin nửa câu sau của Hạ Thiên, nhưng trong lòng cũng cảm thấy bất mãn vì Từ Côn Luân không đáng tin cậy.
Lúc này, Từ Côn Luân vẫn còn đang nằm dưới đáy hồ, đang xông phá điểm mấu chốt cuối cùng của ngân chân định thân, không biết vì sao, bỗng nhiên toàn thân phát lạnh, rùng mình một cái.
Ông đương nhiên không biết con rể tốt của ông đang “khen” ông trước mặt con gái của ông, chỉ cho là ngâm dưới đáy hồ quá lâu, cơ thể có chút không gánh được.
Từ Côn Luân thầm nghĩ không thể chậm trễ nữa, nhất định phải nhanh chóng phá trói buộc ngân châm, sau đó kịp thời nói chuyện A Cửu giao cho ông cho Hạ Thiên biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận