Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4270: Ngươi được tính là nửa người

Phật tượng ngưng tụ sau lưng Vấn Thiên Đạo Nhân trực tiếp tiêu tán.
“Lão đạo sĩ lỗ mũi trâu kia muốn làm gì?”
Cơ Thanh Ảnh mơ hồ cảm nhận được hết thảy mọi thứ chung quanh mình bỗng nhiên rơi vào sự ngột ngạt, cảm giác giống như trước khi mưa to gió lớn đến.
Nguyệt Thanh Nhã cũng cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm.
Mà cảm giác này không phải phát ra từ sự nhạy cảm của tu tiên giả mà là bản năng tự nhiên của động vật.
Nếu vậy, nó sẽ rất đáng sợ.
Nó cho thấy rằng những gì sẽ xảy ra tiếp theo là một loại sợ hãi hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của tu tiên giả.
Vân Thanh, An Khả Khả, còn có Tát Mã công chúa sắc mặt đều trắng bệch. Mặc dù các nàng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ đều cảm nhận được nguy hiểm.
Đương nhiên Hạ Thiên cũng cảm nhận được khí tức kỳ lạ này, nhưng nắm đấm của hắn đã đến rồi, không thể thu lại được.
Chỉ là nắm đấm của hắn càng nhanh, khí tức sẽ càng nồng nặc.
Khi nắm đấm của hắn đánh trúng Vấn Thiên Đạo Nhân, luồng khí tức đó cũng đạt đến đỉnh điểm ngay lập tức.
Nhất thời, Hạ Thiên có linh cảm, nếu như trúng một quyền này, chính mình rất có thể sẽ chết.
Dù vậy, nắm đấm của hắn vẫn không hề có chút do dự.
Giữa không trung, ráng hồng như giận.
Một tượng Phật lẳng lặng ngưng kết, bày tay trái hơi động một chút, giống như Thiên Lôi hàng thế đánh về phía Hạ Thiên bên dưới đám mây.
Tốc độ của một chưởng này cực nhanh, so với nắm đấm của Hạ Thiên còn muốn nhanh hơn rất nhiều.
Rõ ràng là đi sau nhưng lại đến trước.
Trong lúc nắm đấm của Hạ Thiên sắp đánh tới Vấn Thiên Đạo Nhân, hắn lại đánh vào chính giữa.
Bành.
Phật chưởng kim quang lóng lánh trực tiếp quét sạch Hạ Thiên, thậm chí hơn một nửa diễn võ trường cũng không còn.
Tại chỗ chỉ còn lại một cái hố to không đáy cùng với Vấn Thiên Đạo Nhân ngạo nghễ đứng tại chỗ.
“Chồng?”
Vân Thanh giật mình, vô thức muốn bay qua đó xem tình huống như thế nào, nhưng lập tức bị Cơ Thanh Ảnh ngăn lại.
“Hai người các ngươi cũng đừng động.” Cơ Thanh Ảnh trừng An Khả Khả và Tát Mã công chúa một cái.
Nguyệt Thanh Nhã thản nhiên nói: “Đây là cuộc chiến đấu của hắn, chúng ta đừng nên can thiệp. Các ngươi yên tâm đi, Hạ Thiên sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Quả nhiên, Hạ Thiên rất nhanh từ trong cái hố vọt ra, bay đến trước mặt Vấn Thiên Đạo Nhân.
“Lão mũi trâu, ngươi quả nhiên có chút bản lãnh.”
Hạ Thiên không khỏi hưng phấn, cười hì hì nói với Vấn Thiên Đạo Nhân: “Qua nhiều năm như vậy, người có thể đánh trúng ta có được mấy ai. Ngươi được tính là nửa người.”
“Tại sao lại nửa người?”
Vấn Thiên Đạo Nhân thuận miệng nói: “Lão phu là Phật kiếp hàng thế, và ta lại đánh trúng ngươi.”
“Một chưởng kia của ngươi không đủ chính tông. Vừa rồi muốn đánh trúng ta cũng không dễ dàng như vậy.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Tuy nhiên, ta muốn thử rốt cuộc một chưởng kia có uy lực lớn đến bao nhiêu, cho nên ta mới không né tránh.”
Vấn Thiên Đạo Nhân cười khẽ nói: “Ngươi thật sự rất có thiên phú dị bẩm trong tu tiên và chiến đấu, nhưng chỉ dựa vào thiên phú thì không đủ.”
Nói xong, hắn liền giải thích: “Ta chỉ học được chút da lông của Thiên Thiên Phật Kiếp Chưởng. Nếu như có thể phát huy bảy thành, thậm chí tám thành công lực, đoán chừng hơn phân nửa Tiên Vân đại lục sẽ không chịu được.”
“Khoác lác không phạm pháp.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Tùy ngươi nói thế nào thì nói.”
Vấn Thiên Đạo Nhân cười ha hả: “Vừa rồi ngươi đã thử qua uy lực rồi đấy. Đây là bần đạo chỉ dùng năm thành công lực, ngươi hẳn biết lời nói của bần đạo không ngoa.”
“Vừa rồi chỉ là làm nóng người mà thôi, mà ta cũng chỉ sử dụng bốn thành thực lực.”
Hạ Thiên xác thực cũng không dùng toàn lực. Lúc này hắn mới có hứng, cười hì hì nói: “Lão mũi trâu, cơ thể của ngươi tốt nhất nên cứng rắn. Nếu không, tiếp theo ngươi sẽ tan thành từng mảnh.”
Vấn Thiên Đạo Nhân cũng không yếu thế, nhẹ giọng nói: “Hạ đạo hữu, ngươi chưa chắc đến gần được người bần đạo chứ đừng nói chi ra tay.”
Phốc.
Lời còn chưa nói hết, nắm đấm của Hạ Thiên đã đánh trúng phần eo của hắn.
Tuy nhiên, nó lại bị một tầng khí chướng màu vàng chặn lại.
“Đây là chiêu gì vậy?” Hạ Thiên nhếch miệng, có chút khó chịu hỏi.
Vấn Thiên Đạo Nhân cười khẽ: “Kim Cương Hàng Ma Khí Chướng, công pháp hộ thân Phật môn đỉnh cấp, cũng là tuyệt kỹ của vị kia.”
Phốc phốc phốc…
Lại đánh ra mấy quyền, Vấn Thiên Đạo Nhân cũng không tránh né, chỉ dùng tầng khí chướng này để phòng ngự.
Tầng khí chướng làm cho Hạ Thiên có chút chán ghét. Không phải hắn phá không được, mà là phá cũng vô dụng.
Cảm giác đả kích của Hạ Thiên đã bị phá hư.
Hắn thích chính là cảm giác thoải mái quyền quyền đánh vào thịt của kẻ địch.
Nhưng tầng khí chướng đó đã làm suy yếu cảm giác này của hắn, giống như đánh vào cục bông, tối đa cũng chỉ phát ra tiếng trầm đục nhàm chán.
Lại càng không cần phải nói, khí chướng đó được tạo thành từ những hạt khí màu vàng cực kỳ tinh mịn.
Nó sẽ tiêu tán, phân chia và truyền năng lượng của hắn từng chút một...
Trải qua mấy lần chu thiên, một lần nữa trả về cho hắn.
“Ta không tin không phá được thứ đồ quỷ này của ngươi.”
Giữa ngón tay Hạ Thiên sáng lên một cây ngân châm. Hắn vận Băng Hỏa kiếp lực đâm tới.
Vấn Thiên Đạo Nhân nhìn thấy Hạ Thiên dùng châm, con ngươi lập tức ngưng lại, quyền ấn trong tay nới lỏng ra, tay áo hất lên, biến thành một nửa hình tròn, đánh Băng Hỏa kiếp lực của Hạ Thiên sang một bên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận