Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3171: Cái này có gì mà không được?

Tâm Ma kỳ chủ sửng sốt: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Chính là ý này đây.” Diệp Mộng Oánh bỗng thoát khỏi dây buộc, đá bay một cước, đạp bay Tâm Ma kỳ chủ ra ngoài.
Bành.
Một tiếng vang thật lớn, Tâm Ma kỳ chủ va vào vách tường, đánh sập một khối nhỏ, mơ hồ còn có nước thấm vào.
“Nếu là nơi khác, một cước này của ngươi có thể lấy đi tính mạng của ta.” Tâm Ma kỳ chủ bỗng nhiên biến thành vô số hắc tuyến, rất nhanh được dệt trở lại, nhìn qua đều bình yên vô sự: “Nhưng nơi này là Tam Tài Tụ Nguyệt Đàn, chỉ cần tế đàn không bị phá, ta có thể trùng sinh vô hạn.”
Triệu Yêu Yêu cũng đã khôi phục lại tự do, một cước đạp vào bệ đá màu đen: “Thế không phải phá hủy tế đàn này là được sao?”
“A!”
Triệu Yêu Yêu kinh hô một tiếng, phát hiện bệ đá hoàn toàn không nhúc nhích.
“Ha ha ha, kinh nghiệm giang hồ của các ngươi quá ít, cũng chẳng hiểu biết gì nhiều về Thánh giáo.” Tâm Ma kỳ chủ cười ha hả, gương mặt hiện lên vẻ đắc ý: “Tế đàn này hủy không được đâu, ngươi đừng uổng phí sức lực.”
Triệu Yêu Yêu chẳng tin mấy chuyện hoang đường này: “Thế giới này không tồn tại vật không thể hủy được.”
“Vậy ngươi có thể thử.” Tâm Ma kỳ chủ khinh bỉ nói.
“Tam Tài Tụ Nguyệt Đàn?” Diệp Mộng Oánh nghe được cái tên, mới nhớ đến phần tài liệu mà Cơ Thanh Ảnh và Nguyệt Thanh Nhã đã đưa cho nàng, trong đó có ghi chép về Tam Tài Tụ Nguyệt Đàn.
Tế đàn Tụ Nguyệt, bản thân chẳng có gì lạ, là tế đàn Vạn Hỏa giáo dùng để tế tự Nguyệt thần và Hỏa thần.
Nhưng Tam Tài lại có chút lai lịch.
Xét theo ý nghĩa bình thường, tam tài là chỉ thiên địa nhân.
Nhưng Vạn Hỏa giáo lại dùng nó để đại diện cho ba loại đẳng cấp của tế đàn, tất nhiên sẽ được xây dựng ở ba thế giới khác biệt.
Năm đó, Dã Hỏa lão tổ biết được ông ta sắp bị trục xuất khỏi liên minh tu tiên, cho nên đã cố ý phân tán đồ tử đồ tôn của mình đến các tinh vực khác nhau.
Để bảo tồn hạt giống, không đến mức Vạn Hỏa giáo bị tiêu diệt triệt để, Dã Hỏa lão tổ đã phân một phần sức mạnh của mình vào trong tế đàn.
Vì thế, những tế đàn này có được một lực lượng pháp tắc, chỉ cần thiên tế đàn không sao, địa tế đàn sẽ không cách nào bị phá hư. Nếu địa tế đàn không sao, thiên tế đàn sẽ không cách nào bị phá hư.
Trừ phi có người có thể phá vỡ pháp tắc này, còn không, tế đàn sẽ không cách nào bị phá hư, tồn tại vĩnh hằng. Tu tiên giả muốn phá vỡ pháp tắc, chỉ có độ kiếp thành tiên mới có thể làm được.
Thiên tế đàn được xây dựng tại một tinh cầu nào đó bên trong cửu giới liên minh tu tiên, nhưng đã bị hủy đi hơn một vạn năm trước.
Không ai biết địa tế đàn được thiết lập ở chỗ nào, mà tế đàn ở Tiên Vân đại lục đều là thiên tế đàn.
Cho nên, nếu địa tế đàn không bị hủy, thiên tế đàn cũng sẽ vĩnh tồn.
Nhân tế đàn vẫn còn đó, Diệp Mộng Oánh và Triệu Yêu Yêu sẽ không cách nào thoát khỏi kết giới.
Hết thảy đều bế tắc.
Diệp Mộng Oánh suy nghĩ không biết có nên dùng thuấn phù gọi tất cả tỷ muội đến hay không, tập trung lực Độ Kiếp Kỳ phá hủy pháp tắc này.
Bằng không, dư nghiệt Vạn Hỏa giáo sẽ không bị thanh trừ sạch sẽ.
“Ha ha, chỉ cần tế đàn vẫn còn tồn tại, cho dù chúng ta chết, qua mấy trăm năm nữa, mấy ngàn năm nữa, chúng ta vẫn có thể phục sinh như cũ.” Tâm Ma kỳ chủ cười rộ lên: “Đến lúc đó các ngươi vẫn còn chứ? Tiên Vân đại lục chú định chính là thiên hạ Thánh giáo, các ngươi mới là người từ bỏ giãy dụa đi.”
“Cho dù không đánh tan được tế đàn này, ít nhất xử lý ngươi trước rồi nói sau.” Triệu Yêu Yêu tức điên lên, bỗng dưng vọt đến sau lưng Tâm Ma kỳ chủ, dùng tay lôi vô số dây nhỏ sau đầu ông ta ra, một phát kéo đứt: “Xoắn xoắn mãi, khó chịu quá.”
Con ngươi Tâm Ma kỳ chủ trở nên ảm đạm nhưng vẫn không hề yếu đi: “Vô dụng thôi, ngươi không phá được tế đàn, ta cũng sẽ không chết. Hơn ngàn vạn sinh hồn Trường Mộng Châu sẽ tẩm bổ một cơ thể mới cho ta. Đến lúc đó, bổn Kỳ chủ vẫn có thể tiêu dao bốn phía, còn các ngươi thì bị vây chết ở đây.”
Nói xong, thân hình ông ta trực tiếp tiêu tán.
Hai người đánh loạn tế đàn hơn nửa ngày vẫn không hề có tác dụng.
Triệu Yêu Yêu hỏi: “Mộng Oánh tỷ tỷ, chẳng lẽ chúng ta không ra ngoài được sao?”
“Đừng sợ.” Diệp Mộng Oánh lấy một khối ngọc giản từ trong ngực ra, đọc tin tức ghi chép bên trong, phát hiện quả thật có ghi chép về Tam Tài Tụ Nguyệt Đàn nhưng phương pháp phá giải chỉ có một.
Phương pháp này, bọn họ làm không được.
Đáng sợ nhất chính là, bên trong phạm vi bao phủ của tế đàn, bùa gì cũng không truyền ra được, cũng không cách nào liên lạc với Cơ Thanh Ảnh, Nguyệt Thanh Nhã.
“Không phải chứ? Chẳng lẽ chúng ta sẽ bị vây chết ở đây?” Triệu Yêu Yêu là người vô cùng thông minh, nhìn sắc mặt của Diệp Mộng Oánh, nàng liền đoán được mấy phần, có chút sa sút tinh thần ngồi xuống bệ đá màu đen: “Chúng ta sẽ không chết già nơi này chứ? Ta không muốn.”
Diệp Mộng Oánh cũng không còn cách nào khác, đành phải ngồi xuống, tĩnh tâm nghĩ cách phá cục.
“Nếu có phu quân ở đây thì tốt rồi.” Triệu Yêu Yêu cảm khái nói: “Hắn chắc chắn sẽ không bị thứ đồ chơi này vây khốn, tùy tiện một quyền là có thể phá nát tế đàn.”
Diệp Mộng Oánh vẫn nghiên cứu tư liệu liên quan đến tế đàn.
“Phu quân, mặc kệ bây giờ chàng có nghe hay không, nhưng chàng nhất định phải cứu ta và Mộng Oánh tỷ tỷ.” Triệu Yêu Yêu biết rõ không có tác dụng gì, nhưng vẫn vô thức cầu xin Hạ Thiên giúp đỡ: “Chàng mau đến cứu chúng ta, chàng có nghe được hay không?”

Nguyệt Phương Nguyên.
“Nghe rồi.” Hạ Thiên không kiên nhẫn khoát tay, nói với Ngải Luân: “Được, cái này có gì mà không được, nhất định sẽ cứu.”
Ngải Luân nở nụ cười hài lòng: “Ngươi nhớ kỹ lời của ngươi đã nói đấy nhé.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận