Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4260: Đạn thần thức

“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Kiều Tiểu Kiều quay sang nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhặt cây ngân châm rơi xuống đất, thản nhiên nói: “Có người đã cài đạn thần thức trong đầu của hắn ta. Chỉ cần nói đến điểm mấu chốt, nó sẽ tự động nổ tung.”
“Chuyện phiền phức rồi.” Kiều Tiểu Kiều trầm ngâm một chút: “Nếu chẳng may về sau có người dùng thủ đoạn này trên người chúng ta, chúng ta nên làm cái gì?”
Hạ Thiên suy nghĩ một chút rồi đáp: “Vợ Tiểu Kiều, cái này thì nàng yên tâm đi. Các nàng đều là Độ Kiếp Kỳ, trừ phi là Chân Tiên hàng thế, còn không thì không ai làm gì được bên trong thức hải của nàng đâu.”
“Vậy chúng ta có cách nào giải quyết đạn thần thức này không?” Kiều Tiểu Kiều có chút nghi hoặc hỏi.
“Có.” Hạ Thiên gật đầu: “Bởi vì loại đạn thần thức này là do kiếp lực chế tạo ra. Nếu không chạm đến tin tức mấu chốt, nó sẽ không chủ động hiện hình. Muốn tìm được nó, còn cần một khoảng thời gian nữa.”
Kiều Tiểu Kiều gật đầu: “Ta có cảm giác Vấn Thiên Đạo Nhân này có liên quan đến Vấn Thiên Quân.”
“Có liên quan thì như thế nào?” Hạ Thiên khinh thường nói: “Một tên ngu ngốc bị xử lý mười hai năm trước, cho dù ông ta có cơ duyên ngóc đầu trở lại, ông ta còn có thể nhấc lên bọt nước gì chứ?”
“Điều này cũng đúng.” Kiều Tiểu Kiều tán đồng quan điểm của Hạ Thiên. Cho dù là Vấn Thiên Quân cũng không đáng nhắc đến. Năm đó, Cơ Thanh Ảnh đã có thể một quyền đánh nát ông ta, bây giờ lại có nhiều chị em tu vi Độ Kiếp Kỳ như thế, một người một bãi nước bọt cũng đủ dìm chết ông ta.
Tuy nhiên, nếu Vấn Thiên Đạo Nhân này không phải Vấn Thiên Quân, mà là Chuẩn tiên do liên minh tu tiên phái đến, vậy thì không thể khinh thường rồi.
“Ầm ầm.”
Lúc này, Thánh Ảnh đại điện bỗng nhiên đổ sụp, rất nhiều cột trụ biến thành khói màu đen.
Đám tiểu yêu cũng băng tán không còn, bao gồm nam nhân mặt trắng dẫn Hạ Thiên đến đây.
“Xem ra đại điện này chính là Thánh Ảnh Yêu Vương dùng linh lực ngưng kết ra.”
Kiều Tiểu Kiều một chút bối rối cũng không có, chỉ là có chút hiếu kỳ. Bên dưới đại điện rốt cuộc đang cất giấu thứ gì.
Một lát sau, cả tòa đại điện đã bị sụp đổ không còn, lộ ra một cái hố cực lớn, bên trong nhốt người đếm không hết đang nhúc nhích trong bùn màu đen.
Rất nhanh, số bùn đen này cũng nhanh chóng thối lui, người bị giam cũng chậm rãi khôi phục tự do.
“Ta là Ngọc Thanh Phong của Di Sơn Tông, cảm ơn hai vị đã cứu mạng.” Một nam nhân mặc áo bào trắng sau khi thoát khốn, vội vàng quỳ lạy Hạ Thiên.
“Bần đạo chính là Đa Linh Đạo Nhân của Thượng Thanh Quan Vô Cực giới, cảm ơn ân cứu mạng của hai vị.” Lại có đạo nhân áo lam chắp tay với Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều.
“Đường chủ Nam Cung Phóng của Địa Dũng Đường Bắc Hãn giới, đa tạ đại ân của hai vị.”
“Tiếu Thái Cực Nam Ly giới, đa tạ…”
“…”
Hạ Thiên nghe những người kia nói nhảm, cảm thấy mất kiên nhẫn: “Không cần cảm ơn, ta hoàn toàn không có ý định cứu các ngươi. Là do tên ngốc kia tự nổ tung đầu mình.”
“Nhưng nếu không có hai vị, hắn ta không có khả năng dẫn phát thần thức kiếp lôi.” Đa Linh Đạo Nhân trịnh trọng nói: “Chúng ta bị vây trong mê uyên của hắn ta không biết bao nhiêu năm tháng. Nếu không có đạo hữu ra tay tương trợ, chỉ sợ vĩnh viễn không có cơ hội thoát thân.n lớn như vậy, sao có thể không cảm tạ? Hai vị đạo hữu, xin thông báo tính danh, ngày sau tất có hậu báo.”
“Không hứng thú, các ngươi không cần báo.” Hạ Thiên nhếch miệng.
Kiều Tiểu Kiều khẽ cười một tiếng: “Hết thảy chỉ là trùng hợp mà thôi. Nếu các ngươi cảm thấy băn khoăn, nói tiếng cảm ơn là được, không cần hồi báo gì đâu.”
“Hai vị cao thượng quá rồi.” Ngọc Thanh Phong thi lễ một cái: “Các người có thể không cần hồi báo, nhưng Ngọc Thanh Phong ta tu đạo nửa đời người, nếu không ghi khắc đại ân, chỉ sợ ngày sau tu hành sẽ có chướng ngại, nói không chừng còn trở thành tâm ma.”
Cũng có người nói như thế.
“Đúng là phiền phức. Vậy thì các ngươi trở về trong mê uyên gì đó đi.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, phát hiện bên trong đám người này chẳng có mỹ nữ nào cả.
Ngọc Thanh Phong lập tức ngẩn người.
Những người khác cũng không biết phải làm sao.
Lúc này, Kiều Tiểu Kiều đột nhiên hỏi: “Trong các ngươi có ai là Nhiếp Tử Hùng hay không?”
“Nhiếp Tử Hùng?” Ngọc Thanh Phong và Đa Linh Đạo Nhân liếc mắt nhìn nhau, đồng thời đáp: “Có, ở khe hở tầng dưới chót nhất của mê uyên.”
Đa Linh Đạo Nhân vẩy áo bào, đang định nhảy xuống: “Để bần đạo xuống dưới cứu hắn ta lên.”
“Không cần đâu, ta ra rồi.”
Một bóng người rơi xuống trước mặt Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều.
“Hạ tiên sinh, Kiều tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Người này mặc một bộ quần áo khá tùy ý, áo sơ mi trắng, quần jean, mái tóc dài lãng tử.
Hạ Thiên đánh giá người này một chút, diện mạo cũng không có ý gì thay đổi so với mười hai năm trước.
“Đa tạ hai vị.” Nhiếp Tử Hùng không biết nói lời cảm ơn như thế nào, chỉ có thể thành khẩn nói: “Không nghĩ đến hai vị lại trượng nghĩa như vậy. Ta vốn cho rằng cả đời này ta sẽ bị vây chết ở đây rồi chứ.”
Kiều Tiểu Kiều thản nhiên nói: “Chúng ta cứu ngươi, thứ nhất là trước đó chúng ta quả thật có chút giao tình, thứ hai chúng ta muốn biết rốt cuộc ngươi đã điều tra được gì.”
“Nơi này cũng không phải nơi dành để nói chuyện.” Nhiếp Tử Hùng liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện mọi người đều đang lắng tai nghe bọn họ nói chuyện.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn những người kia: “Thoát khốn rồi thì ai về nhà nấy, ở đây làm gì? Muốn ăn đòn à?”
“Vậy ta xin cáo từ.” Ngọc Thanh Phong cũng là người có ngạo khí, nghe Hạ Thiên nói, không khỏi cảm thấy mất mặt, lập tức chắp tay cáo từ.
Kiều Tiểu Kiều có chút hiếu kỳ: ‘Nơi này là mê uyên thông đến Tiên Vân đại lục, các ngươi dự định trở về như thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận