Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1729. Lại gặp Hồ Gia Vỹ

“Nhụy Nhụy tỷ, người này không bình thường, nếu tí nữa đánh nhau, ngươi mau chạy đi tìm anh rể.” Thạch Thuần ghé vào tai Ninh Nhụy Nhụy, nhỏ giọng nói.
So với Ninh Nhụy Nhụy, nàng càng có thể nhìn ra người đó không bình thường, rõ ràng trên người hắn có hơi thở của người tu tiên, việc kia khiến Thạch Thuần cảm thấy có hơi khó tin, trên thế giới này, ngoại trừ anh rể và cả nhà nàng, không phải là không còn người tu tiên khác sao?
Nhưng hắn, như thế nào cũng là người tu tiên, hơn nữa mang đến cho nàng một loại cảm giác rất mạnh mẽ chứ?
Nói đến, năm đó khi Thạch Thuần chưa được Hạ Thiên chữa khỏi, chính là một con ma bệnh, hiếm khi đi ra ngoài chơi một lần, rồi sau khi hết bệnh, hơn nữa còn biết võ thuật, nàng đã bắt đầu hơi buông thả.
Đương nhiên, nha đầu này cũng có vốn liếng riêng, mặc dù cha nàng sớm đã không quyền không thế, nhưng nàng có một cô chị như vậy, trên cơ bản không có người dám chọc nàng.
Mà trên thực tế, dựa vào bản lĩnh của nàng, ngoại trừ người trên đảo Thần Tiên kia, trên cơ bản không có người nào chọc được nàng.
Đương nhiên, như đã nói qua, Thạch Thuần từ nhỏ đã có dung mạo xinh đẹp đáng yêu, sau khi lớn lên trổ mã ngày càng tốt, khuôn mặt trở nên càng thêm xinh đẹp, bất kể nam hay nữ khi gặp nàng đều đem lòng yêu thích, bình thường cũng sẽ không có người đi chọc nàng.
Trên thực tế, từ nhỏ đến lớn, Thạch Thuần chưa từng bị thua thiệt, à, thiệt thòi gần đây của nàng là hôm nay bị Hạ Thiên thấy được chân dung của nàng, mà trong trí nhớ của nàng, thật ra nàng không có đối thủ trên thế giới này.
Dù sao, những người bên cạnh Hạ Thiên không muốn đánh nhau với Thạch Thuần, mà những người khác đều không phải là người tu tiên, không có khả năng đánh thắng Thạch Thuần.
Theo lý thuyết, mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên Thạch Thuần thật sự gặp phải một kẻ thù mạnh hơn nàng, tất nhiên điều đó làm cho nàng trở nên hồi hộp, cũng may là nàng biết Hạ Thiên đang ở gần đây, cho nên không lo lắng nhiều.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Ninh Nhụy Nhụy nhìn Hồ Gia Vĩ, nàng nghe lời nói lộn xộn của Hồ Gia Vĩ, bắt đầu cảm thấy có vấn đề.
Dù cho người kia là Hồ Gia Vĩ, nhưng nhìn cách nói chuyện và hành động đều không giống với Hồ Gia Vĩ, người này, dường như là một người khác? Một người có dáng vẻ giống y như đúc với Hồ Gia Vĩ chăng?
Nếu thật sự là như vậy, thì cũng khá là thuyết phục, vì cho tới nay, Ninh Nhụy Nhụy không tin rằng Hồ Gia Vĩ còn sống.
Nàng càng tin rằng có người phẫu thuật thành diện mạo của Hồ Gia Vĩ, sau đó giả làm Hồ Gia Vĩ, bởi vì tên giả mạo Hồ Gia Vĩ này không biết đánh tennis, cho nên khoảng thời gian trước mới mở buổi họp thông báo giải nghệ.
Dựa vào kỹ thuật phẫu thuật bây giờ, chỉ cần nhà họ Hồ bên đó phối hợp, muốn giả trang thành Hồ Gia Vĩ cũng không khó.
“Ta là ai? Vấn đề đó hình như có hơi khó để trả lời, a, hoặc có lẽ là, ngươi có hơi khó để hiểu, tuy nhiên không liên quan.” Hồ Gia Vĩ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Thời gian giữa chúng ta còn rất dài, từ từ ngươi sẽ rõ, bây giờ ngươi chỉ cần đi với ta là được.”
“Này, chẳng cần biết ngươi là ai mau lập tức cút đi cho ta, Nhụy Nhụy tỷ là người của anh rể ta, của anh rể ta cũng chính là của ta, cho nên Nhụy Nhụy tỷ là của ta, ngươi đừng giành với ta!” Thạch Thuần hừ một tiếng.
“A?” Hồ Gia Vĩ quay đầu nhìn Thạch Thuần, sau đó đôi mắt sáng lên: “A? Nghĩ không ra, thực sự là nghĩ không ra, thế giới này của các ngươi thế mà cũng có nữ nhân trẻ tuổi không dính bụi trần như thế... A, không đúng, ngươi cũng là người tu tiên ư? Thế giới này còn có người tu tiên sao?”
Ánh mắt của Hồ Gia Vĩ nóng bỏng: “Tốt, rất tốt, ta đang lo lắng sẽ cô đơn ở thế giới này, xem ra, vẫn có người tồn tại giống ta, điều đó thật sự quá tốt rồi.”
“Người tu tiên là sao?” Một giọng nói yếu ớt vang lên, người hỏi không phải là ai khác, chính là Tôn Vân, bây giờ nàng hơi mông lung, luôn cảm giác rằng mình đang xem phim hoặc đang nằm mơ.
A, một giây sau, Tôn Vân thật sự nằm mơ giữa ban ngày, vì Thạch Thuần trực tiếp làm cho nàng ngủ mê man.
“Ngươi là người tu tiên?” Ninh Nhụy Nhụy nhìn Hồ Gia Vĩ: “Nhưng tại sao ngươi lại là người tu tiên được chứ?”
“Thú vị đấy, hình như ngươi cũng biết sự tồn tại của người tu tiên.” Hồ Gia Vĩ nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Ôi, chuyện đó nói ra rất dài dòng, chúng ta vẫn nên chuyển qua nơi khác rồi từ từ nói.”
Hồ Gia Vĩ vừa dứt lời liền ra tay, mà mục tiêu của hắn, không phải Ninh Nhụy Nhụy mà là Thạch Thuần.
Chỉ thấy Hồ Gia Vĩ xuất hiện như bóng ma trước mặt Thạch Thuần, thò một tay tới bên nàng, nhưng Thạch Thuần đã sớm chuẩn bị, nàng nhanh chóng lui về phía sau đồng thời cầm tay Ninh Nhụy Nhụy, trực tiếp ném nàng sang một bên khác.
“Đi tìm anh rể!” Thạch Thuần hô to một tiếng.
Ninh Nhụy Nhụy hai chân chạm đất, không có chút do dự, đã chạy tới căn biệt thự kia, nhưng vừa mới đi hai bước, phát hiện mình không có cách nào tiếp tục chạy được, vì Hồ Gia Vĩ đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.
“Nhụy Nhụy, ta vẫn luôn nhớ ngươi đó.” Giọng nói kỳ lạ vang lên, Hồ Gia Vĩ đột nhiên đưa tay ra hướng về phía Ninh Nhụy Nhụy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận