Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3265: Sang đó chào hỏi

Vị Long Vương đại nhân kia không cam lòng nói: “Hạ Thiên, rốt cuộc ngươi muốn cái gì? Tiền tài? Mỹ nữ? Danh lợi? Hay là cái gì khác? Chỉ cần ngươi hợp tác với ta, những thứ này sẽ dễ như trở bàn tay, thậm chí đến lúc đó toàn thế giới đều là của chúng ta, tại sao ngươi lại muốn đối phó với chúng ta chứ?”
“Chúng ta? Còn có tên ngốc nào nữa vậy?” Hạ Thiên hỏi ngược lại: “Ngươi mau nói ra, ta bắt cùng một lúc luôn.”
“Hạ Thiên, ngươi đích thật rất mạnh. Sức mạnh này đã nhanh đột phá giới hạn.” Vị Long Vương đại nhân kia lắc đầu, có chút tiếc nuối: “Nhưng có một số tồn tại lại nằm trên giới hạn, ngươi vĩnh viễn không đạt được đâu.”
Hạ Thiên hơi mất kiên nhẫn: “Ngươi nói nhảm nhiều quá, muốn nói gì thì nói nhanh lên, không nói thì đi chết đi.”
“Ta còn chưa thua đâu.” Vị Long Vương đại nhân kia đột nhiên nhấn hết toàn bộ nút trên điều khiển: “Lần này xem như tai bay vạ gió. Tuy nhiên, cho dù ta chết, cũng chẳng mấy chốc sẽ trùng sinh, hy vọng các ngươi cũng sẽ có vận may như thế.”
Hạ Thiên đáp: “Chúng ta không cần vận may, bởi vì chúng ta sẽ không chết.”
“Vậy thì chờ xem.” Thân hình vị Long Vương đại nhân ầm ầm sụp đổ, nổ thành một chùm sáng. Chùm ánh sáng này lại khiến cho con thần long kia kinh ngạc.
Con Hắc Lân Thần Long cao mấy trăm mét nhìn thấy chùm sáng, đột nhiên rơi vào nóng nảy, cơ thể không bị khống chế giãy dụa kịch liệt, quậy biển sâu thành một mảng đục ngàu, mạch nước ngầm dần dần tích tụ thành một dòng nước điên cuồng.
“Này, trước đó ta để ngươi trốn thoát, lần này ta nhất định phải phân thắng bại với ngươi.” Hạ Thiên xuất hiện trước mặt con Hắc Lân Thần Long, khó chịu nói.
Con Hắc Lân Thần Long này chính là bóng đen bàng cự trước đó ở đảo Cuồng Hoan. Lúc đó Hạ Thiên đã đánh lui nó, sau đó lại cùng nó đuổi nhau dưới biển sâu.
Tuy nhiên, đuổi một hồi trong biển, Hạ Thiên lại để mất dấu nó.
Con Hắc Lân Thần Long ở trong biển sâu, hình như có thông đạo đặc biệt, mấy lần biến mất trước mắt Hạ Thiên.
Cho đến bây giờ, Hạ Thiên chưa gặp qua tình huống như thế, tâm trạng cực kỳ khó chịu. Cho nên, hắn vẫn luôn tìm kiếm tung tích quái vật dưới biển sâu.
Bây giờ đã bắt được cơ hội, Hạ Thiên không để cho nó chạy trốn thêm lần nữa, nhất định phải phân ra thắng bại.
Rống.
Hai mắt Hắc Lân Thần Long phiếm hồng, hung thần ác sát nhìn chằm chằm Hạ Thiên, bỗng dưng gầm lên nhào đến phía hắn.
“Đến hay lắm.” Hạ Thiên nắm chặt nắm đấm, không hề có chút sợ hãi, lại là một quyền không có gì lạ.
Bành.
Nắm đấm đánh vào biển, cách không tuôn ra từng tầng sóng biển.
Tuy nhiên, con Hắc Lân Thần Long kia cũng không phải vật ngu xuẩn, nó uốn éo thân hình tránh đi quyền phong của Hạ Thiên.
Rất nhanh, Hắc Lân Thần Long đã đến trước mặt Hạ Thiên. Nó cũng chẳng có chiêu thức gì, trực tiếp dùng đầu mà đụng, dùng răng mà cắn, dùng đuôi mà oanh kích.
Một người một rồng đấu đến quên cả trời đất dưới biển sâu.
Isabella nhìn thấy, cảm thấy trước khi Hạ Thiên còn chưa chơi chán, hắn nhất định sẽ không muốn làm chuyện gì khác, liền quay sang nói với Tô Bối Bối: “Được rồi, mặc kệ bọn họ đi, chúng ta đi tìm Khổng Thủy Hương.”
“Đi.” Tô Bối Bối nhìn một hồi cũng mất đi hứng thú, quay người đi theo đằng sau Isabella.
Một lát sau, Isabella và Tô Bối Bối đã tìm được Khổng Thủy Hương. Nàng đang đuổi theo chiếc tàu ngầm chạy trốn, chỉ là tốc độ của nàng thật sự quá chậm, hoàn toàn đuổi không kịp.
“Đám người kia bỏ lại một số động vật thí nghiệm, tất cả đều bị ném xuống biển.” Khổng Thủy Hương nói rõ tình huống trước: “Còn nữa, có không ít người bị bọn họ mang đi, chúng ta nhất định phải cứu những người đó.”
“Được rồi, chúng ta mang ngươi đuổi theo, đảm bảo bọn họ trốn không thoát đâu.” Isabella ôm lấy eo cá Khổng Thủy Hương, cười nói: “Ngươi ôm chặt ta nhé, đừng buông tay.”
Khổng Thủy Hương còn chưa lấy lại tinh thần, chỉ trong chớp mắt, nàng phát hiện Isabella đã mang nàng bơi đến hơn mấy ngàn mét.
“Cái này…” Khổng Thủy Hương giật mình. Tại sao tốc độ của nữ nhân này còn nhanh hơn cả mỹ nhân ngư đã được cải tạo giống như nàng?
Isabella vận dụng chẳng qua chỉ là Phiếu Miểu Bộ. Bất luận trên không trung, lòng đất, hay trong biển đều có thể sử dụng.
Tô Bối Bối tất nhiên cũng tương tự nhưng tốc độ chậm hơn Isabella một chút. Tuy nhiên, tâm trạng của nàng đang tốt, tuyệt không gấp.
Rất nhanh, ba người đã đuổi kịp tàu ngầm.
“Ngươi qua đó chào hỏi đi.” Isabella mỉm cười nói với Tô Bối Bối.
Tô Bối Bối im lặng, tuy nhiên nàng vẫn nghe lời xông lên phía trước, vận động đôi chân dài đạp một cước về phía con cự thú sắt thép.
Oành.
Con tàu chịu một kích toàn lực của tu tiên giả Kim Đan Kỳ, lập tức bị đánh thành một cái lỗ lớn.
Người trong thuyền đều hoảng hốt, không biết chuyện gì xảy ra.
“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?” Người chỉ huy tối cao của con tàu, cũng là nhà khoa học thủ tịch của đội nghiên cứu khoa học Long cung vuốt mái tóc bạc phơ của mình quát lớn.
“Hình như chúng ta bị tập kích.” Một người đang điều khiển tàu ngầm có chút sợ hãi trả lời.
Nhà khoa học tóc bạc trắng lại hỏi: “Đối phương có hình dạng gì? Tàu ngầm, chiến hạm hay là cái gì? Bọn họ sử dụng ngư lôi đối với chúng ta hay là…”
“Tất cả đều không phải.” Sắc mặt nhân viên kia trắng bệch, ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin: “Đối phương, hình như chỉ dùng một cái… chân?”
“Một chân? Ngươi nói vậy là có ý gì? Chạy nhanh sao? Không phải là đạn đạo trên đất liền chứ?” Nhà khoa học tóc bạc trắng khó hiểu, không biết nhân viên công tác của mình đang nói gì.
Nhân viên công tác đưa tay chỉ vào hình ảnh theo dõi: “Ngài nhìn đi, chính là cái chân này.”
“Cái gì?” Nhà khoa học tóc trắng ngẩng đầu nhìn lại.
Bỗng nhiên, một đôi chân dài đập mạnh vào cửa phòng chỉ huy.
Bốp.
Toàn bộ phòng chỉ huy tàu ngầm vỡ thành một cái lỗ lớn, nước biển lập tức rót vào, tất cả mọi người bị cuốn ra ngoài, giống như bị một bàn tay vô hình kéo vào biển sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận