Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4318: Đối thủ của ngươi là ta

“Ha ha.”
Gương mặt lão giả áo tơi lộ ra vẻ trào phúng khó diễn tả bằng lời: “Ngươi đừng tưởng rằng chơi chút trò vặt đó thì có thể phân cao thấp với lão phu.”
“Trò vặt?”
Phù Diêu Tiên Tử hỏi lại một câu: “Ngay cả trò vặt mà ngươi còn nhìn không thấu, ngươi là cái gì chứ?”
“Làm càn.”
Lão giả áo tơi giận tím mặt, đưa tay vỗ một chưởng về phía Phù Diêu Tiên Tử: “Lão phu sẽ phế bỏ ngươi.”
“Xem ai có thể phế được ai.”
Phù Diêu Tiên Tử hiển nhiên cũng không phải người có tính tình nhẫn nhịn. Nàng rút Hoa Khuyết Kiếm, sử dụng một thức Huyễn Nguyệt kiếm pháp để nghênh đón.
Kiếm khí như hoa, sát khí nhanh chóng tản ra.
Sự tản ra này cũng không vội vàng, mang theo một loại thoải mái tự nhiên, giống như thứ đâm ra không phải kiếm, mà là một đóa hoa.
Nhưng dưới khung cảnh hữu tình này vẫn có một loại mơ hồ mê muội, giống như huyễn ảnh dưới trăng, khó mà nắm bắt.
Trong đó,
Đặc điểm của hoa đến từ kiếm.
Khí tức của mặt trăng đến từ kiếm pháp.
Thanh kiếm này trực tiếp xuyên thủng lòng bàn tay của lão giả mặc áo tơi, khí thế không hề suy giảm, thậm chí còn đâm thẳng vào cổ họng ông ta.
“Huyễn Nguyệt kiếm pháp?”
Gương mặt lão giả mặc áo tơi lộ ra vẻ khinh thường: “Ngay cả bản thân Huyễn Nguyệt cũng không thể đả thương đến nửa sợi tóc của ta, vậy ngươi có thể làm gì?”
Với một cử động nhẹ của ngón giữa và ngón trỏ bàn tay trái, ông ta trực tiếp kẹp chặt lưỡi kiếm.
“Mặc dù có chút thay đổi nhưng vẫn còn mờ nhạt lắm.”
Lão giả áo tơi cười nhạo một tiếng, cong ngón tay búng ra, đẩy Hoa Khuyết Kiếm ra ngoài.
Sau đó, thân hình của ông ta lóe lên, tiến đến trước người Phù Diêu Tiên Tử, một chưởng vỗ vào đỉnh đầu của nàng: “Niệm tình sư đồ các ngươi, để ta tiễn ngươi đi gặp nàng ta.”
Bành.
Bàn tay trái lão giả áo tơi vận kiếp lực, nhưng còn chưa đánh ra, một nắm đấm đã đánh vào mặt của ông ta.
“Lão bạch si, đối thủ của ngươi là ta.”
Hạ Thiên thuận tay chộp tới, ôm Phù Diêu Tiên Tử vào lòng, mặt khó chịu nhìn lão giả áo tơi: “Dám ra tay với nữ nhân của ta, ngươi ngại chết không đủ nhanh sao?”
“Muốn giết ta?”
Lão giả áo tơi cười nhạo: “Chỉ dựa vào hai người các ngươi đúng là thiên phương dạ đàm. Cho dù tăng thêm Vấn Thiên Đạo Nhân cũng còn chưa đủ. Thêm năm ba Chí tôn nữa thì được.”
“Không cần.” Hạ Thiên khinh thường nói: “Xử lý ngươi, một mình ta là đủ.”
Lão giả áo tơi lắc đầu thở dài: “Ông trời đúng thật bất công, vì sao thiên tư trác tuyệt lại cho loại người như ngươi vậy? Đúng là phung phí của trời.”
“Nếu ta có được thể chất giống như ngươi, cộng thêm Nghịch Thiên Bát Châm, ta đã sớm đạp nát hư không phi thăng Chân Tiên giới rồi.”
Hạ Thiên khịt mũi coi thường: “Vậy ngươi hãy ngoan ngoãn nhận lấy cái chết, có lẽ kiếp sau ngươi sẽ có cơ hội.”
“Nói chuyện với ngươi đúng là tẻ nhạt vô vị.” Tính nhẫn nại của lão giả áo tơi đã hết sạch, trực tiếp hạ thông điệp cuối cùng: “Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, chỉ cần ngươi quỳ xuống nhận ta làm chủ, lão phu có thể chuyện cũ bỏ qua, thậm chí còn giúp ngươi thu được xưng hào Đại chí tôn. Nó rất có ích cho việc phi thăng ngày sau của ngươi.”
“Ta cũng cho ngươi một lựa chọn.” Hạ Thiên đáp lại: “Nếu bây giờ ngươi tự vận, ta có thể chọn một phần mộ có phong thủy tốt cho ngươi.”
“Đúng là không biết điều.” Gương mặt lão giả áo tơi hiện lên sự thất vọng, lắc đầu nói: “Nếu như vậy, vậy thì không còn gì để nói. Chỉ khi nào giết ngươi, đoạt lấy thể chất của ngươi mà dùng, tuy nói công hiệu sẽ giảm bớt đi nhiều, nhưng cũng còn tốt hơn bị ngươi lãng phí.”
“Vốn không có chỗ để thương lượng.” Hạ Thiên nhếch miệng.
“Chính xác, là lão phu hy vọng xa vời rồi.”
Lão giả áo tơi thu lại những dấu vết bản chất con người đã lộ ra, dần dần lạnh lùng hơn.
Diện mạo bề ngoài cũng phát sinh biến hóa lớn, áo tơi cùng mũ trúc trong nháy mắt biến mất, biến thành một thanh niên râu tóc bạc trắng.
Song mi nhập tấn, mắt sáng như sao, mặc dù không tính là tuấn lãng nhưng khí khái anh hùng hừng hực.
Cả người ông ta giống như một thanh lợi kiếm rút ra khỏi vỏ, tản ra khí thế hùng hổ dọa người, hoàn toàn khác xa lão giả lưng còng vừa nãy.
Vấn Thiên Đạo Nhân vẫn luôn quan chiến bên cạnh không khỏi giật mình, bởi vì hắn biết vị Đại chí tôn kia đã thật sự nổi giận.
Vấn Thiên Đạo Nhân vô cùng hiểu rõ vị Đại chí tôn kia. Ông ta xuất thân là Phật tu, về sau học kiếm nhưng cơ bản vẫn là công pháp Phật môn.
Hình thái trước mắt chính là pháp tướng thượng vị Tam Thập Nhị Kim Cương Pháp Tướng Đồ mà Long Tượng Thượng Sư đã đề cập đến, xưng là Phẫn Nộ Minh Vương Tướng.
Bây giờ không thể gọi ông ta là lão giả áo tơi nữa, mà phải gọi danh hào của ông ta, Đại chí tôn Hạ Vô Kỵ.
“Đừng tưởng rằng trở nên đẹp trai một chút thì ta không xử lý ngươi.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Mặc kệ ngươi biến thành như thế nào cũng không đẹp trai bằng ta. Bởi vì ta ở đâu cũng sẽ là đệ nhất soái ca.”
“Phong hoa tuyết nguyệt, nhưng qua một đêm cũng sẽ lạnh giá mà thôi.”
Ánh mắt Hạ Vô Kỵ cũng hiện lên một màu vàng, không nhìn ra được hỉ nộ ái ố, giống như tượng đất nặn: “Có đẹp bao nhiêu cũng chỉ là cái túi da mà thôi.”
“Ta chẳng biết ngươi đang nói cái gì.”
Hạ Thiên xiết chặt nắm đấm nói với Hạ Vô Kỵ: “Nhưng không sao. Dù sao lát nữa ngươi cũng chết mà thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận