Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3399: Nàng phải thưởng cho ta

Trên bãi biển chỉ còn lại Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy cùng Hàn Tùy Xuân nửa chết nửa sống.
“Tiểu muội chân dài, chúng ta tiếp tục ngắm phong cảnh đi. Chúng ta qua đêm ở đây luôn, như thế nào?” Hạ Thiên cười nói.
Ninh Nhụy Nhụy tức giận trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Phát sinh nhiều chuyện như vậy, ngươi còn tâm trạng mà ngắm phong cảnh sao?”
“Có chuyện gì lớn xảy ra sao?” Hạ Thiên khinh thường nói: “Chỉ là mấy việc cỏn con, không cần thiết phải vì những chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng của chúng ta.”
“Đã ảnh hưởng rồi.” Ninh Nhụy Nhụy không vô tư được như Hạ Thiên. Gặp phải nhiều chuyện như thế, cũng có khả năng sẽ còn chuyện phát sinh: “Ta nhất định phải mang Hàn Tùy Xuân về Quế thành. Ngươi chờ ta gọi điện thoại đã.”
Hạ Thiên nói: “Tiểu muội chân dài, với thực lực của nàng bây giờ, tự mình mang người về là được, không cần phải gọi người đến đón đâu.”
“Ta có thể làm như thế nhưng không cần thiết.” Ninh Nhụy Nhụy cũng không tiếp nhận lời đề nghị của Hạ Thiên. Nàng gọi điện thoại cho gia gia của mình, thuật lại mọi chuyện một cách đơn giản, yêu cầu Ninh gia sắp xếp người đến phi trường đón nàng.
Nói chuyện điện thoại xong, Ninh Nhụy Nhụy quay sang nhìn Hạ Thiên: “Ngươi có theo ta đến Quế thành luôn không?”
“Tiểu muội chân dài, nàng muốn ta đi theo nàng cũng được, nhưng nàng phải thưởng cho ta.” Hạ Thiên cười nói.
“Ai muốn ngươi đi.” Ninh Nhụy Nhụy lườm hắn một cái, bĩu môi nói: “Ta chỉ sợ ngươi ở lại một mình nhàm chán mới mời ngươi. Nếu ngươi còn có nơi nào khác thì ngươi có thể đi. Mấy ngày kế tiếp, ta không có khả năng chơi với ngươi đâu.”
Hạ Thiên lơ đễnh nói: “Tiểu muội chân dài, điều này không quan trọng. Ta có thời gian đi với nàng là được.”
“Vậy ngươi theo ta cùng nhau đến Quế thành đi.” Ninh Nhụy Nhụy dùng điện thoại đặt một vé máy bay cho mình, về phần Hạ Thiên, hắn căn bản không cần vé máy bay.
Đám người Hạ Thiên rời đi không bao lâu, bên phía Nhạc gia liền xảy ra chuyện.
Tổ trạch Nhạc gia đột nhiên phát hỏa. Cha con Nhạc gia trốn không thoát, nghe nói còn có hai vị khách khác cũng gặp nạn, bị đốt thành tro.
Nhưng việc này cũng không gây nên gợn sóng quá lớn. Sau khi điều tra xong, chỉ có thể quy cho đường ống gas quá cũ, bị vỡ, dẫn đến cháy nhà.
….
Trời càng lúc càng tối, thủy triều lên xuống, bốn phía càng lúc càng yên tĩnh.
Vách đá trên bãi biển, một thiếu nữ tuyệt mỹ đang mỉm cười gọi điện thoại.
Bé ngoan vung vẩy hai chân: “Tỷ tỷ, ta thấy Hạ Thiên rất được. Mặc dù dáng dấp không đủ đẹp trai nhưng thú vị lắm.”
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói hơi tức giận: “Ngươi không nên lỗ mãng như vậy. Nếu chẳng may xảy ra chuyện, vậy phải làm sao bây giờ?”
“Còn có thể có chuyện gì chứ?” Bé ngoan không quan tâm: “Ta không phải vì ngươi mà ra ngoài sao, ta muốn nhìn xem hắn là người như thế nào.”
Người bên kia càng thêm bất mãn: “Ta không có nhờ ngươi, là ngươi tự tung tự tác chủ trương mà thôi.”
“Này, tỷ tỷ, ngươi nói như vậy làm ta có chút tổn thương.” Gương mặt bé ngoan không hề có chút cao hứng: “Dù sao, trước đó cũng chỉ nhìn số liệu, ai biết được hắn là ai. Nếu không đến tìm hiểu, về sau làm sao mà ta yên tâm giao ngươi cho hắn.”
“Thẩm Ngọc Manh, ngươi đừng có làm loạn.” Người kia hiển nhiên có chút tức giận, nhưng giọng nói vẫn ôn hòa như cũ: “Ta chẳng có liên quan gì đến hắn, chỉ là được tiểu yêu tinh nhờ vả, giúp hắn xử lý một số việc vặt mà thôi. Ngươi đừng nên gây chuyện.”
Bé ngoan cười nói: “Tỷ tỷ, ngươi đang gấp lên đấy.”
“Bây giờ, ngươi có ở bên cạnh hắn không?” Người bên kia hỏi.
“Không có.” Bé ngoan đáp: “Dáng dấp ta xinh đẹp như vậy, không thể ở bên cạnh hắn quá lâu. Nếu chẳng may hắn nhìn chằm chằm ta, chẳng phải ta thảm rồi sao?”
Người bên kia tức giận nói: “Ngươi bị hắn coi trọng thì xem là thảm, ngươi còn muốn thay ta mai mối cho hắn?”
“Tỷ tỷ, ngươi thì khác.” Bé ngoan cười nói: “Ngươi không có xinh đẹp, đi theo Hạ Thiên mới có thể trở nên càng thêm xinh đẹp, huống chi bệnh của ngươi cũng nên được chữa trị.”
Người bên kia bỗng nhiên im lặng.
“Tỷ tỷ, ta không có ý châm chọc ngươi.” Trong lòng bé ngoan có chút hốt hoảng: “Ta cảm thấy không cần thiết phải che giấu. Dù sao chúng ta cũng quen biết Hạ Thiên. Y thuật của hắn tốt như vậy, nhất định có thể chữa khỏi cho ngươi.”
Người bên kia thản nhiên nói: “Ta không cần hắn trị, ta cũng không có bệnh. Được rồi, ngươi mau trở về đi.”
“Biết rồi.” Bé ngoan khẽ thở dài: “Bây giờ ta về ngay.”
“Khoan đã, nếu ngươi đã đến, vậy ngươi đến Giang Hải đi.” Người bên kia chợt nhớ đến một việc: “Ngươi giúp ta thu thập tin tức và tư liệu về thành phố Giang Hải, còn có kinh thành, tận lực thu thập nhiều video một chút.”
Bé ngoan có chút không hiểu: “Chẳng phải chúng ta đã có đủ bản đồ Giang Hải rồi sao? Hơn nữa, chúng có thể hỗ trợ toàn bộ hệ thống giám sát của chúng ta.”
“Ta cần thực cảnh.” Người bên kia nói: “Ngươi cứ làm là được, chúng sẽ có tác dụng đối với ta.”
“Ừm.” Bé ngoan cũng không hỏi nữa. Trước kia bọn họ phân công như thế, một người điều hành ở nhà, một người ra ngoài thu thập các loại tin tức.
Nước ngoài, tại một căn hộ.
Một nữ nhân trẻ tuổi cúp điện thoại, sau đó duỗi người, đứng dậy làm vài động tác, tiếp theo đến bên cửa sổ nhìn ra xa.
“Chúng ta, trong hiện thực, sẽ không gặp nhau mới đúng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận