Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3065: Nếu chỉ như vậy thì cũng không gọi là quỷ dị

“Điều này cũng chẳng có gì lạ.”
Hạ Thiên suy nghĩ một chút, thuận miệng nói: “Với y thuật của đại sư phụ khi đó, đoán chừng đã bị trúng mê hồn hương của người khác.”
“Cũng không phải.”
Ngải Luân cười khổ, giải thích: “Ta nói quỷ dị không phải là chuyện Trương Minh Đà giết người, mà lúc đó Trương Minh Đà còn đang uống rượu cùng ta và Lữ Nhân trong phòng.”
A Cửu nổi cả da gà nhưng rất nhanh nghĩ đến một khả năng: “Có phải có người giả mạo hay không?”
“Nếu chỉ như vậy thì cũng không gọi là quỷ dị.” Ngải Luân lắc đầu, thở dài: “Khi đó chúng ta đã quen biết nhau, mặc dù cũng không tính là quá quen nhưng phân biệt thật giả không phải là vấn đề.”
Y Tiểu Âm lên tiếng: “Chẳng lẽ mọi người không phân biệt được?”
“Đích thật như vậy.” Mặc dù sự việc đã trôi qua nhiều năm, nhưng mỗi lần Ngải Luân nhớ đến, trong lòng vẫn còn sợ hãi như cũ: “Trên thực tế, ngay cả Trương Minh Đà cũng không biết, bởi vì ông ấy phát hiện trong đầu mình có một đoạn ký ức ông ấy đi giết người. Đến cuối cùng, Trương Minh Đà kia chạy trốn đến nóc phòng, hợp cùng một thể với ông ấy.”
“Cái này…” A Cửu ngẩn cả người. Điều này nên giải thích như thế nào đây? Chẳng lẽ lúc đó linh hồn Trương Minh Đà xuất ra ngoài đi giết người?
Y Tiểu Âm cũng không nghĩ ra được mấu chốt bên trong. Nếu như có người giả mạo, vấn đề sẽ dễ giải quyết, nhưng bây giờ nghe Ngải Luân nói, hình như không có.
“Không có người giả mạo, chẳng lẽ ông ấy biết phân thân?”
A Cửu thật sự không nghĩ ra, vì thế liền đẩy Hạ Thiên: “Ngươi suy nghĩ ra chưa?”
“Điều này có gì mà phải suy nghĩ?” Hạ Thiên lười biếng nói: “Tóm lại, đại sư phụ sẽ không vô duyên vô cớ đi giết người. Biết được điều này là được rồi.”
A Cửu tức giận nói: “Biết thì biết, nhưng ngươi không thể xem như không có chuyện gì xảy ra được. Chẳng lẽ ngươi không muốn chứng minh đại sư phụ ngươi trong sạch?”
“Ông ấy vốn trong sạch, không cần phải chứng minh.” Hạ Thiên nhếch miệng.
“Bây giờ người khác đều quy cho ông ấy làm, vẫn luôn ghi hận ông ấy hai mươi năm.” A Cửu cảm thấy mạch não của Hạ Thiên thật sự quá đơn giản: “Ngươi là đồ đệ của ông ấy, lại không giúp ông ấy rửa sạch nỗi oan này.”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Đám ngu ngốc kia cũng chưa chắc không biết chân tướng, chỉ là bọn họ không muốn tiếp nhận mà thôi. Cho nên, bọn họ nhất trí nhận định là do đại sư phụ của ta làm, giải thích cũng vô dụng thôi. Đã ngu ngốc mà còn nghe người khác giải thích thì không còn là ngu ngốc nữa.”
A Cửu không thể nào hiểu được: “Giải thích vô dụng, chẳng lẽ không giải thích?”
“Không cần thiết phải giải thích với đám ngu ngốc làm gì.” Hạ Thiên lại ngáp một cái: “Bọn họ tin cũng được, không tin cũng được, cũng chẳng có tác dụng. Mấy năm qua, đại sư phụ vẫn lăn lộn phong sinh thủy khởi. Đám ngu ngốc đó có một ai dám rời Nam Cương đến gây sự với ông ấy không?”
A Cửu nghẹn lời. Nàng thật sự không cách nào phản bác lời của Hạ Thiên, bởi vì về sau thanh danh của Trương Minh Đà trên giang hồ vẫn rất lớn, thời gian trôi qua còn rất ổn.
“Tính tình của ngươi đúng là không tệ.” Ngải Luân nghe Hạ Thiên nói xong, không khỏi bật cười: “Tuy nhiên, chúng ta đều cần phải biết chuyện năm đó cho rõ ràng, bởi vì đây là chuyện mà cả ba người chúng ta đều không nghĩ thông, cũng không liên quan gì đến trong sạch hay không, chỉ là muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.”
“Nhị sư phụ, ông ở lại đây chính là để điều tra chuyện này?” Hạ Thiên hỏi.
Ngải Luân gật đầu: “Cũng không khác gì lắm.”
Hạ Thiên cười nói: “Nhưng đại sư phụ và tam sư phụ có nói, ông ở chung với một lão thái bà xinh đẹp, tạo thành thế giới của hai người.”
“Đừng nghe bọn họ nói nhảm.” Ngải Luân lắc đầu phủ nhận, sau đó giải thích: “Mặc dù bà ấy lớn tuổi nhưng cũng không phải lão thái bà. Chỉ nhìn bề ngoài, bà ấy cũng chẳng có gì khác với mấy tiểu cô nương trẻ tuổi.”
“Khi nào thì ta mới được gặp nhị sư nương tương lai?” Hạ Thiên cười hỏi.
Ngải Luân cũng không che giấu, thoải mái nói: “Chỉ cần ngươi thắng thịnh hội y học, lấy được một trong ba vị trí đầu, tất nhiên có thể đến cổ địa gặp bà ấy.”
“Vậy thì đơn giản rồi.” Hạ Thiên lạnh nhạt nói.
Ngải Luân lắc đầu, nhắc nhở Hạ Thiên: “Ngươi vẫn cái bệnh cũ đó, quá mức tự mãn. Mặc dù Nghịch Thiên Bát Châm có thể nghiền ép tất cả y thuật trên thế gian, nhưng cũng không có nghĩa công pháp y thuật khác không qua được Nghịch Thiên Bát Châm. Ta đã quan sát các môn phái đến tham gia thịnh hội y học lần này, trong đó có một số tông môn y đạo nước ngoài. Bọn họ tự hình thành hệ thống. Nếu ngươi không cẩn thận ứng đối, nói không chừng sẽ bị lật xe.”
“Không thể nào.” Hạ Thiên nhếch miệng, vô cùng khinh thường.
“Được rồi, tùy ngươi thôi.” Ngải Luân khoát tay, cười nói: “Dù sao tiểu tử ngươi mới mấy tuổi đã không biết nghe lời, bây giờ lại càng không có khả năng nghe lời.”
Hạ Thiên hờ hững nói: “Điều này còn không phải khi ta được mấy tuổi, ta đã học toàn bộ bản lãnh của các người sao?”
Ngải Luân lườm Hạ Thiên một cái, tiếp tục uống trà: “Nguyệt tiên tử thật sự lợi hại. Ngươi rõ ràng không có thiên phú gì, nhưng dưới sự dạy dỗ của nàng ấy, ngươi trở nên càng lúc càng yêu nghiệt.”
“Thần tiên tỷ tỷ đích thật lợi hại, nhưng ta là thiên tài.” Hạ Thiên nói: “Các người nhìn không ra, đó là do mắt các người có vấn đề.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận