Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3586: Ta là nam nhân hoàn mỹ vô khuyết

A Cửu tức giận lườm hắn một cái, lại hỏi: “Thế nào, ngươi đã xử lý xong chuyện bên phía vợ mới chưa?”
“Cửu nha đầu, nếu nàng nhớ ta, nàng có thể nói thẳng.” Hạ Thiên cười nói: “Không cần thiết phải đánh trống lãng sang chuyện khác.”
“Ai nhớ ngươi.” Gương mặt A Cửu hiện lên sự ghét bỏ: “Ngươi đừng có tự mình đa tình.”
Hạ Thiên rất tự nhiên ôm lấy A Cửu ngồi trên đùi hắn, còn mình thì ngồi trên ghế: “Nếu nàng không nhớ ta, tại sao lại ghen tuông chứ?”
“Ghen tuông? Ghen tuông cái gì?” A Cửu không hề có chút mâu thuẫn, chỉ là ngoài miệng vẫn phủ nhận như cũ: “Ta không ghen tuông gì với ngươi đâu, ngươi tìm nữ nhân nào, làm chuyện gì chẳng liên quang đến ta. Ta ghen… Này, ngươi an phận một chút đi, có người ở đây đấy.”
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Không sao, bà ấy cũng không phải người ngoài.”
“Cút.” A Cửu đánh một quyền vào ngực Hạ Thiên, sau đó đứng dậy lấy một cái ghế ngồi đối diện: “Ngươi đừng động tay động chân nữa, chúng ta đang nói chuyện chính sự.”
Tề Ngữ Thi nhấp một ngụm trà, mỉm cười nhìn hai người Hạ Thiên liếc mắt đưa tình, thức thời nói: “Không vội, các người cứ bày tỏ nỗi lòng của mình đi, sau đó chúng ta lại tiếp tục bàn chuyện chính sự.”
“Chúng ta không có…. A, ngươi làm gì vậy?” A Cửu còn đang định nói tiếp, người đã bị Hạ Thiên bế lên: “Buông ta xuống.”
Đương nhiên, Hạ Thiên không phải gấp rút muốn làm chuyện đó, mà chỉ tìm một gian phòng riêng tư thổ lộ nỗi nhớ với A Cửu mà thôi.
Không sai, chỉ là như vậy, chỉ thế thôi.
Một ngày trôi qua rất nhanh, khi trời chiều ngã về phía Tây, A Cửu và Hạ Thiên đã xuất hiện trên bàn ăn.
Gương mặt Tề Ngữ Thi hiện lên sự mập mờ, nhìn A Cửu thần thái sáng láng, cười mà không nói.
A Cửu cảm nhân được ánh mắt khác thường của Tề Ngữ Thi, da mặt lập tức đỏ lên, chỉ có thể cúi đầu ăn cơm, xem như chuyện gì cũng không xảy ra.
Hạ Thiên ngược lại vẫn thản nhiên ăn cơm.
“Lão gia tử biết Hạ Thiên đến, bảo ngươi dẫn người đến gặp ông một lát.” Tề Ngữ Thi nhìn thấy mặt A Cửu đỏ như mặt trời, lúc này mới cười nói.
A Cửu sửng sốt một lát, sau đó gật đầu: “Được, ta biết rồi.”
“Lão đầu nhi kia chưa chết sao?” Hạ Thiên ung dung nói: “Bên ngoài đang đồn Tề lão thái gia bị A Cửu làm cho tức chết.”
“Đừng nói mò.” A Cửu trừng Hạ Thiên: “Ông ngoại còn sống rất tốt.”
Tề Ngữ Thi cũng không để ý đến lời nói này, chỉ thuận miệng hỏi: “Ngươi nghe ai nói?”
“Trong một quán trà dưới chân núi, do mấy tên ngớ ngẩn nói.” Hạ Thiên lơ đễnh đáp.
“Quán trà ven hồ, người tới người lui, ngược lại là nơi nói chuyện tốt.” Biểu hiện Tề Ngữ Thi khá lạnh nhạt, từ chối cho ý kiến những lời đồn đó, hiển nhiên đã thành thói quen.
Lúc này, A Cửu nói với Hạ Thiên: “Sức khỏe của ông ngoại không tốt, hôm qua đột nhiên té xỉu, cũng không có bất kỳ trở ngại gì.”
“Là vì tuổi già.” Hạ Thiên trong nháy mắt hiểu được A Cửu nói là có ý gì: “Cũng không tính là bệnh.”
“Sinh lão bệnh tử, vốn là chuyện thường. Lão gia tử cũng sắp đến ngày, chúng ta nên nghĩ thoáng.” Tề Ngữ Thi gật đầu: ‘Nhưng ông còn có một số tâm sự vẫn còn chưa được giải, khả năng còn cần Hạ Thiên ngươi giúp đỡ.”
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Chỉ cần A Cửu mở miệng, muốn ông ấy sống thêm mười năm, hai mươi năm cũng không thành vấn đề.”
“Vậy xin đa tạ rồi.” Mặc dù ý của Tề Ngữ Thi không phải ý này nhưng bà cũng khá cao hứng đối với việc ngoài ý muốn đó.
A Cửu quay sang nhìn Hạ Thiên: “Ta đích thật có chuyện cần tìm ngươi hỗ trợ.”
“Cửu nha đầu, nàng nói chuyện với ta còn cần khách sáo như vậy sao?” Hạ Thiên bất mãn nói.
“Có thể không khách sáo nhưng không thể không tôn trọng. Cho nên, ta hỏi thì vẫn phải hỏi.” A Cửu yên lặng nhìn Hạ Thiên, sóng mắt lưu chuyển, làm ra vẻ nghiêm túc.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Được rồi, Cửu nha đầu, có chuyện gì cần hỗ trợ thì nàng nói thẳng đi.”
“Chuyện đầu tiên, vừa rồi ngươi đã đồng ý, cũng không cần nói lại.” A Cửu bỏ qua lời mở đầu: “Chuyện thứ hai, ta muốn nhờ ngươi giúp ta điều tra chỗ ở của mẹ ta.”
“Sao?” Hạ Thiên nghi ngờ nhìn A Cửu, đưa tay chỉ vào Tề Ngữ Thi: “Bà ấy không phải mẹ nàng sao?”
Tề Ngữ Thi nghe xong, nhịn không được liền bật cười: “Ta thật ra không ngại, cũng rất muốn có được đứa con gái như A Cửu.”
“Dì ấy và mẹ ta là chị em song sinh.” A Cửu thấy Hạ Thiên hơi lỗ mãng, lập tức giải thích: “Mẹ ta đã mất tích hai mươi năm trước, đến bây giờ cũng không biết tung tích, không biết còn sống hay chết nữa.”
Lúc này, Hạ Thiên nghiêm túc đánh giá Tề Ngữ Thi, một lúc lâu sau mới nói: “Đúng là có chút khác nhau, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra.”
“Ngươi thì có thể nhìn ra cái gì?” A Cửu tức giận nói: “Chúng ta đã thử DNA, ngươi không cảm thấy ánh mắt của mình chuẩn hơn thiết bị y học chứ?”
“Đương nhiên rồi.” Hạ Thiên nói: “Mắt của ta là công cụ chuẩn xác nhất trên thế giới này.”
A Cửu liếc mắt nói: “Vừa rồi ngươi còn nhìn lầm nữa mà, thừa nhận thiếu sót của mình khó như vậy sao?”
“Ta là nam nhân hoàn mỹ vô khuyết, không có gì là thiếu sót cả.” Hạ Thiên nghiêm túc nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận