Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3900: Không ai có thể quấy rầy kế hoạch của chúng ta

“Ninh huynh, ngươi tốt nhất đứng đó, không nên vọng động.”
Một bóng người xuất hiện sau lưng Ninh Vọng Hải, dùng kiếm đâm vào hậu tâm của ông.
“Liễu Tam Bạch, ngươi muốn làm gì?”
Ninh Vọng Hải quay đầu lại, phát hiện là người quen, không khỏi lạnh lùng nói: “Ta và phái Điểm Thương các ngươi cũng đâu có thù oán gì?”
“Điều này chẳng liên quan gì đến thù hận, chỉ thuần túy nghe theo hiệu lệnh của Nhạc minh chủ mà làm việc.”
Ông ta nở nụ cười giễu cợt, có chút uy hiếp: “Ninh huynh, bằng không, kiếm của ta sẽ không chậm trễ mà đâm vào.”
Bạch Vạn Bang giận dữ, đang chuẩn bị ra tay, đột nhiên có người ở đằng sau ra tay chế trụ ông ta.
Cùng lúc đó, sau lưng Băng Vạn Phách cũng xuất hiện ba người bao vây bà lại.
Băng Ngữ Hạ lại càng không có cơ hội giãy dụa.
Nhữn người này đều là Chưởng môn hoặc người đại diện các phái đến tham gia hội nghị liên minh Cửu Sơn, tất cả đều có thực lực không tầm thường.
Hơn nữa, sau khi bọn họ khống chế người xong, thuận tay phong ấn huyệt vị quan trọng của đám người Băng Vạn Phách, phòng ngừa lật thuyền trong mương.
“Các ngươi muốn làm gì?”
Băng Vạn Phách biến sắc, nghiêm túc quát lớn: “Nơi này là phái Tuyết Sơn, không phải là nơi các ngươi có thể giương oai lung tung.”
Nhạc chưởng môn hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Băng Vạn Phách, ta cũng lười diễn kịch gì cả. Dù sao ta cũng đã cho ngươi cơ hội, đáng tiếc ngươi lại không trân quý, cứ kéo dài thời gian. Đã như vậy, ngươi cũng đừng trách lão phu không nể tình.”
Băng Vạn Phách cau mày căm tức nhìn đối phương: “Nhạc Vô Nhai, rốt cuộc là ngươi có ý gì?”
“Ta muốn làm gì?”
Nhạc chưởng môn không khỏi cười nhạo, giống như nghe được trò cười: “Đến bây giờ, ngươi còn giả ngu với ta. Cho nên ngươi hoàn toàn không có dự định đưa phái Tuyết Sơn gia nhập liên minh Cửu Sơn.”
Băng Vạn Phách hỏi: “Làm sao? Liên minh Cửu Sơn các ngươi còn có chuyện ép mua ép bán hay sao? Việc này không phải vẫn đang được thương lượng sao?”
“Vốn ta dự định thương lượng thật kỹ với ngươi nhưng bây giờ thì khác.”
Nhạc chưởng môn nghiến răng, biểu hiện cực kỳ bi ai, tức giận nói: “Con trai của ta chết rồi, ta cái gì cũng không muốn nói. Nếu ngươi đã muốn kéo dài, vậy ngươi hãy nhường lại vị trí đi.”
“Ngươi nằm mơ đi.”
Băng Vạn Phách mắng một câu: “Ngươi cho rằng phái Tuyết Sơn là giấy hay là bùn nặn vậy, dùng mấy thanh kiếm chỉ vào người của ta thì có thể cướp đoạt đại quyền trong phái?”
Nhạc chưởng môn cười lạnh: “Dĩ nhiên không phải.”
“Chúng ta đã sớm chuẩn bị vạn toàn.”
Đạo nhân áo bào vàng mỉm cười, lập tức hô: ‘Tiết lão đệ, bây giờ ngươi không có ý định hiện thân sao? Tiếp theo, việc chấp chưởng toàn bộ phái Tuyết Sơn đều nhờ hết vào ngươi. ’
Cách đó không xa, một bóng người lướt gấp đến, đứng trước mặt đạo nhân áo bào vàng, tức giận nói: “Điều này không phải đã nói trước đó rồi sao? Trước để cho Ninh Vạn Hưu và Bạch Vạn Bang giết chết nữ nhân kia, sau đó ta bước ra thu thập cục diện?”
“Tiết Vạn Tinh, quả nhiên là ngươi.”
Băng Vạn Phách thiếu chút nữa hận đến mức nghiến nát răng ngà: ‘Ngươi thông đồng với người ngoài, muốn cho phái Tuyết Sơn vạn kiếp bất phục sao?”
“Lũ đàn bà thối tha, câm miệng cho lão phu.”
Tiết Vạn Tinh thật sự nổi nóng, nhịn không được chỉ thẳng vào mũi Băng Vạn Phách mà mắng: “Năm đó, nếu không phải ngươi dùng cơ thể câu dẫn sư phụ, về sau làm hại ông ấy, phái Tuyết Sơn làm sao lưu lạc đến mức nữ nhân cầm quyền chứ? Lão phu chẳng qua chỉ là nhổ loạn, để phái Tuyết Sơn trở lại đỉnh phong mà thôi.”
Ninh Vọng Hải nhịn không được liền khuyên: “Tiết sư huynh, ngươi tốt nhất nên suy nghĩ cho thật kỹ. Đám người kia lòng lang dạ thú, làm sao có chuyện thật lòng giúp ngươi chứ, chẳng qua chỉ lợi dụng ngươi khống chế phái Tuyết Sơn mà thôi.”
“Ta không cần quan tâm.”
Tiết Vạn Tinh thản nhiên nói: “Các ngươi nói cái gì cũng vô dụng thôi. Bên thắng không cần phải nói nhiều. Bây giờ phái Tuyết Sơn do ta quyết định.”
Băng Vạn Phách quát mắng: “Họ Tiết kia, ngươi đúng là ngu như heo. Đám người đó mà ngươi cũng tin.”
“Ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không? Có biết bọn họ muốn làm gì hay không?”
“Mục tiêu của bọn họ là linh mạch vạn năm phái Tuyết Sơn.”
“Ngươi đồng ý điều kiện của bọn họ, vậy ngươi chính là phản đồ phái Tuyết Sơn, tuyệt đối đẩy phái Tuyết Sơn vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.”
“Im ngay.”
Tiết Vạn Tinh giận dữ: “Xú nương môn ngươi, ta đã sớm nhịn ngươi đủ rồi. Ngươi có tin bây giờ ta giết chết tất cả các ngươi hay không.”
“Được rồi, không cần nói nhảm với bọn họ nữa.”
Nhạc chưởng môn nôn nóng nói: “Chúng ta tranh thủ thời gian làm chuyện chính đi. Chờ mọi việc xử lý xong, ngươi muốn xử lý bọn họ sao thì tùy ngươi.”
Tiết Vạn Tinh đành phải nhịn xuống, gọi một số đệ tử dòng chính của mình đến: “Dẫn tất cả bọn họ đi, nhốt vào cẩm thất, chờ xử lý sau.”
“Nhạc lão đệ, thật ra không cần quá gấp.”
Đạo nhân áo bào vàng thản nhiên nói: “Hạ Thiên đã bị loại trừ, đám người kia sớm muộn gì cũng sẽ chết. Bây giờ không có ai có thể quấy rầy kế hoạch của chúng ta, không cần phải khẩn trương như vậy.”
Nhạc chưởng môn vẫn không yên tâm, bình tĩnh nói: “Can hệ trọng đại, trước khi lấy được linh mạch, chúng ta không được chủ quan một chút nào. Ta luôn cảm thấy mọi việc quá thuận lợi.”
“Thuận lợi cái gì? Con của ngươi cũng không còn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận